*Thần Thủ Trát Thận (1) :“Bàn tay thần tốc chuyên đâm thận” hay “Tuyệt kỹ xuyên thận”.
Đây là một thế giới võ đạo.
Ngay cả binh lính bình thường cũng cơ bản đạt đến cảnh giới Võ Đồ, không ít quân Hung Nô còn mạnh hơn cả hắn.
Quả hồng phải bóp quả mềm.
Thịnh Hoài An bắt đầu hành nghề lão lục.
Thấy một tên Hung Nô đang mải chiến đấu, sơ hở sau lưng, hắn lặng lẽ áp sát, đâm thẳng vào hông trái.
"Ngươi?!"
Tên Hung Nô trợn mắt nhìn, máu từ miệng phun ra, ngã xuống.
Đúng là trát thận.
Một kích xuyên thận, uất ức chết đi. Hắn sao có thể nghĩ, cả đời tung hoành chiến trường, lại bỏ mạng vì bị kẻ khác đâm thận.
Đồng đội bên cạnh thấy cảnh này, bất giác lạnh sống lưng.
Thịnh Hoài An chỉ cười nhạt, không phí lời, xoay người tìm mục tiêu kế tiếp.
Nụ cười kia trong trẻo, nhưng rơi vào mắt người khác lại khiến tim run rẩy. Trong lòng kẻ kia thầm quyết định: cách xa hắn một chút thì hơn.
Một tên Hung Nô vừa trèo lên tường thành, đầu vừa ló ra.
Soạt! Đao vung lên, hắn còn chưa kịp rút binh khí, đã bị Thịnh Hoài An chém chết, lộn nhào xuống.
Một tên Hung Nô khác thấy hắn thủ ở lỗ châu mai, giơ đao chém thẳng xuống.
Hung Nô công thành, chủ yếu cắm chốt lỗ châu mai, mở đường cho đồng bọn tràn lên, chiếm tường thành, giết xuống, mở cửa ải.
Thấy lưỡi đao bổ tới, Thịnh Hoài An không né tránh, trực diện vung đao.
Không kỹ xảo, không chiêu thức, hoàn toàn dựa vào sức mạnh thô bạo.
Tên Hung Nô này chỉ là Võ Đồ sơ kỳ, nhanh chóng bị hắn ép lùi liên tục.
Nắm lấy sơ hở, Thịnh Hoài An chém một đao trí mạng, địch nhân ngã gục.
Ngay lúc đó, lại có hai tên Hung Nô leo lên lỗ châu mai. Thấy đồng bọn bị giết, mắt đỏ ngầu, lập tức liên thủ chém về phía hắn.
Máu nóng dâng trào, giết liên tục vài mạng khiến hắn càng tự tin, dám đối đầu cùng lúc hai người.
Nhưng rất nhanh, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm. Không biết đao pháp, không quyền cước, không kinh nghiệm chiến đấu, chỉ dựa vào sức mạnh, hắn dần rơi vào hạ phong.
Một nhát đao chém địch, lưỡi đao Vương Ngũ còn nhỏ máu. Nhìn thấy Hoài An bị vây, hắn hét lớn:
"Huynh đệ, gắng lên! Ca ca tới giúp ngươi!"
Vương Ngũ lao tới, cuốn lấy một tên, san sẻ áp lực.
Có người giải vây, sức ép trên vai Thịnh Hoài An giảm rõ rệt.
"Mẹ kiếp, coi thường lão tử không biết đao pháp à!" Hắn gầm lên, chém mạnh, ép ngược lại đối phương.
Giờ đây chỉ còn một địch, hắn toàn lực tấn công. Sau mười hiệp, lưỡi đao vung xuống, Hung Nô kia vĩnh viễn ngã gục.
Vương Ngũ đã sớm giải quyết đối thủ của mình, lúc này đang đại chiến thêm một tên khác. Đao pháp, thân pháp của y sắc bén hơn hẳn, hoàn toàn khác với Thịnh Hoài An chỉ biết liều sức.
Nhìn cảnh đó, trong lòng Thịnh Hoài An dấy lên quyết tâm: sau trận này phải tìm lão binh học đao pháp, thân pháp, quyền cước. Nếu chỉ dựa vào cảnh giới lực lượng, gặp địch thủngang hàng hoặc mạnh hơn, hắn sẽ không thể đối phó.
"Giết!"
Tiếng hô vang rền, đao quang kiếm ảnh loang loáng. Hung Nô vẫn điên cuồng leo lên tường thành. Quân thủ thành liên tục tăng viện, liều chết ngăn cản.
Thịnh Hoài An đã học khôn: vẫn là đâm lén, nhắm thẳng vào thận, an toàn và gọn gàng hơn.
Hắn tìm đúng thời cơ, mỗi khi địch mải đối chiến với đồng đội, một đao xuyên thẳng.
Nhanh, chuẩn, độc.
Rất nhanh, số Hung Nô chết dưới ngón đòn xuyên thận của hắn đã vượt qua mười tên.
"Phập!"
Một nhát nữa kết liễu kẻ thù. Hắn bình thản rút đao khỏi thắt lưng đối phương.
"Đa tạ huynh đệ. Bất quá… đao pháp giết người của ngươi, thật sự có chút… độc đáo."
Tả Cố lên tiếng cảm ơn, nhưng ánh mắt nhìn hắn lộ vẻ kỳ dị.
Vì sao lại chuyên nhằm vào thận của người ta mà đâm? Chẳng lẽ có sở thích đặc biệt gì chăng…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận