Đáng tiếc, hôm nay tới phiên doanh khác canh giữ, không phải doanh của bọn họ.
Hắn chỉ có thể ở trong quân doanh, lắng nghe tiếng la hét chém giết vọng lại từ ngoài cửa thành.
Rất nhanh, quan hậu cần dẫn binh sĩ tới, bổ sung quân số cho đội ngũ.
Thập đội của bọn họ được phân phối bốn lính mới.
Trong đó có hai người giống quân địa phương, còn lại hai người xem tướng mạo thì e rằng là tráng đinh bị chiêu mộ bừa từ đâu tới.
Không còn cách nào khác.
Chiến tranh đã kéo dài nửa tháng, binh lính thủ quan tiêu hao quá lớn, chỉ đành bổ sung kiểu này.
Ai bảo triều đình đến giờ vẫn chưa phái đại quân đến chi viện.
Hai tráng đinh vừa được bổ sung kia, nghe tiếng chém giết bên ngoài cửa thành, sắc mặt tràn đầy sợ hãi.
Lão binh nhìn bọn họ, cũng chỉ biết bất đắc dĩ.
Mấy tráng đinh này chẳng qua chỉ là pháo hôi chịu chết.
Đương nhiên, Thịnh Hoài An là ngoại lệ.
Hắn là một quái thai.
Tráng đinh không huấn luyện, không võ công, chẳng phải sinh ra chỉ để chết sao.
Trong doanh trại yên ắng. Vương Ngũ lặng lẽ lau đao.
Trương Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời Tái Bắc xanh ngắt, không một gợn mây, thu cao khí sảng.
Lý Bất Tam và Lý Bất Tứ ngồi cùng nhau nghỉ ngơi.
"Thúc, thúc nói xem, đại quân Hung Nô này muốn công thành tới bao giờ?"
Thịnh Hoài An mở miệng.
"Đến khi vào đông."
Lão binh nhàn nhạt đáp.
Hiện tại Hung Nô dốc lực đánh xuống phương nam, chính là để cướp lương thực của dân biên quan mà chống rét qua đông.
Tiện thể bắt thêm vài nữ nhân đem về, để mùa đông sống ấm áp hơn.
"Vậy thì có thể đánh rồi!"
Ánh mắt Thịnh Hoài An sáng rực.
"Ánh mắt gì thế hả?"
Lão binh tức giận nhìn hắn.
Người khác đều không mong chiến tranh, còn hắn thì trông ngóng.
"Khu, cái đó, ta nghĩ… giết nhiều Hung Nô hơn một chút, tích lũy quân công, rồi có khi được phong quan chức, mua vài mẫu ruộng, cưới thêm vài thê tử, sống sung sướng."
Thịnh Hoài An giả bộ nói bừa.
"Còn mơ cưới mấy bà vợ? Chim ngươi đã lớn chưa?"
Lý Bất Tứ bật cười.
"Ha ha, Hoài An huynh đệ e rằng vẫn còn là chim non."
Trương Đại Ngưu cười lớn.
Thịnh Hoài An đen mặt:
"Ta mười bảy rồi, chim đã lớn, lông cũng mọc đủ, không tin lấy ra so thử!"
"Câm miệng! Dám nói nhăng cuội gì đó?"
Lão binh quát lớn.
Trong quân doanh mà dám lôi chim ra so?
Đúng là chán sống.
Thịnh Hoài An chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.
Trương Đại Ngưu cũng thôi không trêu chọc nữa.
Mọi người hoặc chỉnh giáp, hoặc mài đao.
Buổi sáng cứ thế trôi qua giữa tiếng chém giết bên ngoài.
Thịnh Hoài An lấy lệnh bài từ chỗ lão binh, đi lĩnh trang bị.
Hắn bước vào nhà kho doanh trại.
"Ngươi là lính của ai, tới đây làm gì?"
Quan viên hậu cần thấy hắn thì hỏi.
"Ta là binh sĩ dưới trướng lão binh. Đây là lệnh bài, ta đến lĩnh trang bị."
Thịnh Hoài An đưa ra lệnh bài.
Quan hậu cần nhận lấy, xem qua rồi gật đầu.
"À, thì ra ngươi là lính của lão đó. Được, chờ một chút."
Hắn xoay người đi vào kho.
"Này huynh đệ, ngươi cũng đến lĩnh vũ khí sao?"
Một đại hán đứng gần lên tiếng.
Nghe vậy, Thịnh Hoài An quay đầu nhìn, chỉ thấy đại hán có chút quen mắt, liền gật đầu.
"Là ngươi, Trát Thận Thần Thủ!"
Đại hán kinh ngạc thốt lên.
"Trát Thận Thần Thủ? Cái gì mà Trát Thận Thần Thủ?"
Thịnh Hoài An ngơ ngác.
Đại hán chợt như nhớ ra điều gì, vội vàng ngậm miệng, hai tay che chặt lấy thắt lưng.
"Không, không có gì."
Hắn vội xoay người bỏ đi.
Nhìn đối phương rời đi, Thịnh Hoài An càng khó hiểu.
"Đặng Ngũ, sao ngươi quay lại? Vũ khí của ngươi đâu?"
Có người gọi với theo.
Đặng Ngũ quay đầu đáp: "Ngươi đoán xem ta vừa gặp ai?"
"Ra vẻ thần thần bí bí. Chẳng lẽ gặp Bình Bắc tướng quân?"
Bùi Dũng cười nói.
"Không phải. Ta gặp Trát Thận Thần Thủ."
Đặng Ngũ nói chắc.
"Trát Thận Thần Thủ? Kẻ tương truyền chuyên ra tay ác độc, đâm thận quân Hung Nô?"
Bùi Dũng hỏi.
"Đúng, chính hắn. Hôm qua ta tận mắt thấy hắn hung hăng đâm chết năm sáu tên Hung Nô, toàn là một đao xuyên thận, chết thảm vô cùng."
Đặng Ngũ kể, vẻ mặt còn run.
"Không phải chứ? Ngươi sợ hắn làm gì? Chẳng lẽ hắn đâm thận ngươi chắc?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận