Cứ như vậy, lão đại một mét sáu mươi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như dời non lấp biển hét lên một câu “Đập chết anh” toàn thế giới đều yên tĩnh theo.
Trợ lý Giang đang đứng bên cạnh chiếc xe Bentley màu đen cung kính chờ: (⊙_⊙)……
Lưu Tử, Hạo Tử, Cố Thiên Dữ: Σ( ° △°)︴……
Kỳ thật, ba tiểu đệ ngay từ lớp 10 đã là bạn tốt của Bạch San San, quan hệ so với anh em ruột còn thân hơn, dường như có thể mặc chung một chiếc quần, bởi vậy họ đương nhiên hiểu rõ đằng sau hình tượng bộ dáng ngoan ngoãn an tĩnh đáng yêu ngày thường của Bạch San San là cái gì – tâm tính đạm bạc, cái gì cũng không chút để ý, giống như trên đời này không hề có chuyện gì có thể làm nội tâm cô xáo trộn; đánh lộn lợi hại, cùng người động chân tay thì lạnh lùng tàn nhẫn, cho dù là con trai của Thiên Vương, hay là Như Lai Phật Tổ đều sẽ không nói chút tình cảm nào; không sợ trời không sợ đất, cho dù đối mặt với bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì đều chưa từng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tổng kết một chút chính là mấy chữ: cái gì cũng mạnh.
Thời niên thiếu vàng son kia, tất cả trường học ở thành phố B, lão đại tuy nhiều, nhưng không có một trường nào là không nể một phần mặt mũi của San tỷ Nhất Trung.
Đương nhiên, cuộc sống, mọi việc đều không có tuyệt đối, mọi việc đều có ngoại lệ.
Trong trí nhớ hồi thiếu niên của đám Cố Thiên Dữ, duy nhất chỉ có một người có thể khắc chế được Bạch San San, cũng làm cho Bạch San San cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm, chỉ có một.
Thương Trì.
Chuyện cũ năm xưa không thể truy hỏi, nhưng, làm cho đám tiểu đệ không thể nghĩ đến, chính là qua mười năm, lão đại một mét sáu mươi của bọn họ không hề tu thân dưỡng tính, Phật hệ dưỡng thân trong những năm tháng biển rộng sông dài, mà 27 tuổi còn khởi xướng sự cuồng vọng của thiếu niên, trực tiếp cưỡi lên cổ của vị lão đại trong số lão đại là Thương Trì... À không, là nằm trong lồng ngực ôm cổ Thương lão đại, tuyên bố muốn đập chết anh ta!
Nhìn một cái, đều cho bọn họ nhìn một cái, cái gì gọi là lợi hại! Cái gì gọi là gan dạ sáng suốt!
Chính là hỏi người ngậm miệng hay không!
Nhìn người đàn ông mặc tây trang cao lớn thẳng tắp cùng với lão đại một mét sáu mươi đang ở trong lồng ngực người đàn ông đó, bạo phát như một chú mèo đang xù lông cách đó không xa, ánh mắt ba người Cố Thiên Dữ tràn ngập kính sợ cùng sùng bái, nghĩ thầm đại ca chính là đại ca, vĩnh viễn không đi đường bình thường, phóng nhãn lực đi năm châu bốn biển cũng không thể tìm được một người thứ hai dám trực tiếp ở trong lồng ngực của Thương Trì mà nói muốn tìm anh ta solo đâu.
Nhóm tiểu đệ phục đến nỗi quỳ rạp đất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bóng đêm thêm dày. Bỗng nhiên một trận gió thổi qua.
Mới vừa ăn lẩu xong, hương vị đặc trưng của lẩu còn dính trên người Bạch San San, gió thổi qua, mùi vị cay bay tứ tung, làm cho cô giống như một chiếc túi nước lẩu di động.
Trợ lý Trần đứng cách đó không xa ngửi được mùi lẩu nồng nặc, mắt nhìn bóng dáng BOSS nhà mình, lại nghĩ đến bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của BOSS, tiến lên vài bước, trầm ổn cung kính dùng tiếng anh nói: “Ông chủ, tôi đưa cô ấy đi tắm rửa trước.”
“Không cần.” Thương Trì nhàn nhạt nói.
Ánh mắt từ trước đến giờ không gợn sóng của trợ lý Trần lóe lên một tia kinh ngạc, “Nhưng trên người cô ấy...”
“Mèo nhỏ của tôi rất sạch sẽ.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh không hề có bất kỳ gợn sóng nào, ngữ khí lạnh nhạt không chứa một tia nghi ngờ nào.
Trợ lý Trần không nói. Ý thức được chính mình nói sai cái gì, rũ đầu cung kính mà lui về nơi mình vừa đứng, không nói một lời.
Một bên, Giang Húc ghé mắt, nhướng mày mà nhìn trợ lý Trần đứng bên cạnh một cái, hỏi: “Về nước bao lâu?”
Trần Túc mặt vô cảm trả lời: “Rạng sáng hôm nay.”
Giang Húc lại hỏi: “Chuyện bên Tây Ban Nha giải quyết xong rồi?”
“Ừ.” Trần Túc nói, “Cụ thể công việc tôi đã báo cáo với ông chủ.”
“Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống.” Giang Húc hai tay đan ở trong ngực, vẫn là bộ dáng tinh anh như cũ, khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt lại âm u, “Brandt làm chức cao ở Thương Thị mấy năm, các bộ phận trên thế giới đều có tâm phúc của hắn ta, Châu Âu chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Ông chủ đã nói, tay chân sót lại của Brandt cần phải diệt trừ hoàn toàn.”
“Tất cả gia tộc Brandt đã bị xóa tên khỏi gia phả dòng họ Thương.” Trần Túc nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Giang Húc nhẹ nhàng cong môi, ôn tồn lễ độ mà xoay đầu, cười cong mắt: “Vất vả rồi, trợ lý Trần.”
Trần Túc và Giang Húc là cộng sự nhiều năm, tự nhiên đối với tên mặt cáo già này không có gì để nói. Anh ta nghe xong những lời này cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là ngước mắt, ánh mắt không chút cảm xúc gì mà nhìn một chỗ nào đó. Không có ngữ khí mà dùng tiếng Anh hỏi: “Cô gái kia là ai?”
Tầm mắt Giang Húc nhìn qua, trong bóng đêm, người đàn ông cao lớn lạnh lùng cùng với cô gái đang ngủ trong lồng ngực của anh ta, một cương một nhu, hài hòa đến vô cùng, là một bức họa tuyệt sắc.
Giang Húc thong thả ung dung mà nói, “Trái tim nhỏ của ông chủ.”
“...” Trần Túc đột nhiên ghé mắt nhìn Giang Húc, khuôn mặt luôn lạnh lẽo như núi băng như nứt ra một đường, giấu không được kinh ngạc.
Giang Húc, “Không thể tưởng tượng được sao?”
Trần Túc không nói.
“Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.” Giang Húc cười một cái, “Glory nói, ánh sáng đã trở lại, một lần nữa chiếu sáng vực sâu tăm tối. Mọi người hãy dùng tấm lòng thành mà cảm ơn chúa. Đây là sự ban ơn không nhiều của Thượng đế đối với nhà họ Thương.”
Trần Túc mặt mày nghiêm túc, gật đầu, bỗng nhiên cũng cười, “Vậy hẳn là hoan nghênh cô ấy đến.”
Cách đó không xa,
Thương Trì rũ mắt yên lặng nhìn cô gái trong ngực, ánh mắt trầm tĩnh, màu mắt đen nhánh bức người.
Hiển nhiên mấy tiếng gọi kia đã làm hao tổn hết chút sức lực cuối cùng của Bạch San San. Cô nhắm hai mắt, tựa như đã quá buồn ngủ, cái đầu khẽ xù lên như gà mổ thóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi môi hồng thắm diễm lệ trong mê mang mà không ngừng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì. Hai tay còn vô thức mà ôm cổ Thương Trì.
Cả người ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ nằm trong ngực anh, nhu thuận đáng yêu không tả nổi.
Trong ánh đèn mờ mịt tối tăm của đèn đường, tầm mắt Thương Trì bình tĩnh chuyên chú mà nhìn qua gương mặt đoan trang của cô gái, theo thứ tự đảo qua cái trán bị mái tóc lòa xòa che khuất, chóp mũi nho nhỏ, cánh môi khẽ khép mở, cuối cùng là chiếc cằm tinh xảo.
Nửa giây sau, ánh mắt anh dừng lại.
Tìm được vị trí hạ khẩu rồi.
Bạch San San đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng không có nhận ra chút dị thường nào. Cô cảm thấy bản thân mình lúc này đầu óc choáng váng, mê mang như bùn nhão, muốn mở to mắt nhìn thế giới, mí mắt lại nặng nề, cho nên chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt mơ màng lẩm bẩm.
Trong mê ly, giống như mơ hồ biết mình đang nằm trong một cái ôm cứng rắn lại lạnh lùng.
Không khí chung quanh cũng bị hơi thở nam tính mát lạnh xâm nhập, tinh tế dày đặc, giống như dệt một tấm lưới vô hình bao phủ toàn bộ con người cô.
“Ưm...” Cánh tay phải mềm mại không có chút sức lực nâng lên, xoa xoa đôi mắt. Cô hơi nhíu mày.
Cái ôm này hình như rất quen thuộc.
Là ai?
Đầu đau quá, cô là ai, đây là đâu, cô đang làm gì....?
Trong chớp nhoáng, khóe miệng lại có gì dán lên, mềm mại, hơi nhuận, giống như môi của nhân loại. Ấm ấm rồi lại lạnh băng.
“...” Bạch San San cố hết sức mà nhấc mí mắt lên. Bất đắc dĩ mí mắt như bị hai khối đá nặng đè ép, lúc này cô dùng hết sức bình sinh cũng chỉ khẽ hé được hai đường nho nhỏ.
Mấy cm thị giác hẹp hòi, khép lại mở.
Cuối cùng, trước khi Bạch San San hoàn toàn rơi vào hôn mê vì say rượu, trong đầu cô chỉ là hình ảnh người đàn ông thành kính hơi khép hai mắt, cùng với hàng lông mi đen dày tinh tế kia.
Mà lúc này, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị cảnh này đập vào mắt, ba người Cố Thiên Dữ hai mắt đều thiếu chút nữa rớt ra, đã hoàn toàn ngốc.
Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là trận chiến thế kỷ của hai lão đại, trăm triệu không nghĩ đến, trận chiến làm mây mù đổi sắc, đất trời hỗn loạn trong dự đoán, lại biến thành nụ hôn của quốc vương và công chúa.
Xét thấy giá trị nhan sắc của hai người, cùng với khí chất quý tộc sẵn có của Thương lão đại, hình ảnh này đừng nói, cmn quá đẹp rồi.
Trong lúc đầu của mấy tiểu đệ đang không ngừng hiện lên những câu hỏi “WTF nụ hôn này là cái quỷ gì vậy?” “Đã nói là solo mà? Chuyện gì xảy ra vậy mấy ba ba, sao một lời không vừa ý lập tức hôn luôn… đệt” “Hợp lại gọi chúng tôi đến đây là để ăn cẩu lương đúng không :)”, sau đó bọn họ thấy hình ảnh như sau:
Thương lão đại sau khi hôn lão đại một mét sáu mươi của bọn họ xong ngẩng đầu lên, rũ mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào lão đại một mét sáu nhỏ nhắn xinh xắn trong lồng ngực anh. Mà lão đại một mét sáu mươi như chú mèo nhỏ bất an mà cọ cọ trong lòng Thương lão đại, điều chỉnh tư thế ngủ lại tiếp tục ngủ không biết trời trăng gì.
Thương lão đại ôm lão đại một mét sáu mặt không đổi sắc mà xoay người, bước chân dài tiến về phía trước.
Một trợ lý tinh anh tươi cười chớp chớp đôi mắt hồ ly của mình, hơi nghiêng người, cung kính mà mở cửa sau của xe Bentley ra.
Thương lão đại khom lưng, ôm lão đại một mét sáu mươi lên xe, đồng tác nhẹ nhàng mà đặt lão đại của bọn họ lên đùi. Một bàn tay thì vòng qua eo tinh tế của lão đại một mét sáu, một tay khác thì xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của cô, làm cho đầu của cô dán vào trong lồng ngực anh, mày buông xuống, động tác nhẹ nhàng.
“Chờ sáng, gọi điện thoại cho Bạch Nham Sơn.” Đầu ngón tay vuốt nhẹ qua gương mặt mơ màng ngủ của Bạch San San, mặt vô cảm, ngữ khí lạnh nhạt, “Nói cho ông ta, tối hôm qua Bạch San San ở chỗ của tôi.”
Trợ lý Giang nghe vậy hơi suy tư, nháy mắt liền hiểu rõ, rũ mắt, “Vâng.”
“Grừm...” tiếng động cơ ô tô gào thét mà đi qua, chiếc xe Bentley màu đen vụt qua, nhanh chóng hòa cùng màn đêm.
Ba tiểu đệ nào đó bị màn khí lạnh làm cho kinh sợ hồi lâu cũng chưa hồi thần, cho tới bây giờ vẫn là trong trạng thái tê liệt, “...”
Một trận gió đêm thổi qua,
Vài giây sau,
Ba người hậu tri hậu giác mà lấy lại tinh thần, đồng thanh kêu rên: “Trời ạ! Đại ca chị đánh không lại anh ta đâu, mau trở lại điiiiiiii!!!”
Bên này, Trần Túc nhìn theo chiếc Bentley rời đi, một lát nói: “Ông chủ là muốn cho nhà họ Bạch chủ động dâng con gái lên sao?”
“Đổi một từ khác có lẽ càng chuẩn xác hơn.” Giang Húc nói.
Trần Túc vẻ khó hiểu.
Giang Húc ý vị thâm trường mà cười, “Ông chủ muốn cho nhà họ Bạch chủ động gả con gái của ngài ấy.”
Mọi người luôn dễ dàng ôm dục vọng cố chấp đối với những vật đối lập với bản thân mình.
Cực hạn hắc ám, khát cầu ánh sáng lộng lẫy.
Linh hồn mục nát, khát cầu thần thánh cứu rỗi.
Tựa như Thương Trì, Bạch San San chính là thứ mà anh khao khát.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận