Âm thanh một trận gió thu cuốn hết lá vàng.
Bạch San San ngồi ở phía sau từ cọng tóc đến ngón chân đều hóa thạch, trợ lý Giang đang ngồi trên ghế phụ vẫn là biểu cảm “Ta chính là một đứa bé lanh lợi cơ trí nhất, tổng kết nhân viên tốt cuối năm của Thương thị nhất định là ta chứ không phải ai khác.”
Hình ảnh ngưng trệ trong vòng ba giây, sau đó, trợ lý Giang từ trong trạng thái chết máy mà đoạt điện thoại từ tay Bạch San San trở về, đưa lên bên tai, tập trung tinh thần một năm một mười mà tiếp tục phát sóng trực tiếp với BOSS nhà mình.
Bên kia không biết đang hỏi cái gì.
“Chờ một lát.” Trợ lý Giang quay đầu liền thấy Bạch San San đang là trạng thái “Husky trừng mắt”. Thấy thế, anh ta hơi suy tư, sau khi tự mình lý giải một phen, cung kính mà nói với BOSS nhà mình, “Cô Bạch bây giờ nỗi lòng khó có thể bình phục, cô ấy vô cùng ngượng ngùng, vô cùng thẹn thùng.”
“?”
Bạch San San, “....”
Giang đại ca, năng lực lý giải của anh như nào vậy? Tôi thẹn thùng cái gì mà thẹn thùng? Mắt nào của anh nhìn thấy biểu cảm của tôi là thẹn thùng? Trước không oan bình thường cũng không thù, sao phải đẩy người khác vào đường chết mới được hả? :)
Bạch San San vừa mới bò từ trong vực sâu vạn trượng lên, lại một lần nữa ngã vào đại dương tuyệt vọng.
Đầu tiên là bị một tổng tài kỳ quái tàn phá thể xác và tinh thần, lại bị một trợ lý kỳ dị đột kích, một trận trực tiếp đánh ngốc, Bạch San San cảm thấy thế giới thật sự quá ma quỷ rồi. Cô thật sự rất muốn biết tập đoàn tài chính Thương thị với danh xưng “Thương giới đệ nhất chi quốc” đến cùng là dạng phong thủy gì, mới có thể nuôi ra một đám kỳ lạ như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của trợ lý Giang một lần nữa quay lại, đưa điện thoại đến trước mặt Bạch San San, cười ha ha nói “Cô Bạch, thật xin lỗi quấy rầy cô trầm tư. Ông chủ bảo cô nhận điện thoại.”
Bạch San San: “....”
Bạch San San nhắm mắt, hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng niệm kinh mấy lần, mới có thể áp chế nội tâm muốn cầm cây búa đập bẹp khuôn mặt tuấn tú của anh trai tinh anh trước mặt này. Cuối cùng mở mắt ra, nhìn về phía trợ lý Giang, mỉm cười, đưa tay, nhận điện thoại.
“Alo.” Cô đỡ trán, không có ngữ khí cũng không kiên nhẫn mà nhận điện thoại.
“Giang Húc hơi ồn ào một chút.” Đầu dây bên kia trầm thấp lạnh nhạt, vẫn ngữ điệu không lên không xuống, “Em đừng để ý.”
Bạch San San nghe vậy khóe miệng giật giật, nghĩ thầm lão đại anh nói cũng quá khiêm tốn rồi! Trợ lý của ngài có chỗ nào ồn ào, rõ ràng là một tên bệnh thần kinh chân truyền thứ hai mà! Nhưng chỉ cười gượng hai tiếng, vô cùng nể tình mà nói: “Không có, trợ lý Giang khá tốt, rất hài hước.”
“Tuy biết rằng mấy lời em vừa nói không phải thật lòng,” ngữ khí Thương Trì nhàn nhạt, hơi dừng một chút, thấp giọng tiếp tục, “Nhưng, tôi rất vui.”
“...” Ánh mắt Bạch San San lóe lên.
Không biết vì cái gì, ngữ khí thẳng thắn cùng với dịu dàng này, qua điện thoại mà truyền thẳng vào tai cô. Tự nhiên làm cho trái tim cô khẽ rung động.
Đầu dây bên kia yên tĩnh hai giây.
Ngay sau đó, đối phương bỗng nhiên cười lên thật nhạt. Tiếng nói trầm thấp lạnh tanh, “Làm tôi vui vẻ chính là, công chúa của tôi vẫn thú vị đáng yêu như vậy.”
Giọng nói kết thúc, Bạch San San mím môi, nhấn mạnh từng chữ mà phản bác: “Anh Thương, tôi thấy trí nhớ của anh không tốt lắm. Tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi là bác sĩ tâm lý của anh, anh là bệnh nhân của tôi, trừ cái đó ra, bây giờ chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.”
Nhưng mà sau lời nói hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang này, đầu dây bên kia lại căn bản như là không nghe thấy, nhàn nhạt nói: “Ba ngày sau, tôi cho người đến đón em.”
?
Anh trai, lời thoại nghiêm túc của tôi như vậy anh có thể phối hợp một chút được không? Trực tiếp làm lơ cái quỷ gì? Còn có, ba ngày sau đến đón cái gì, ai nói cho anh tôi muốn đến nhà anh?
Bạch San San đơ lại, giơ tay đỡ trán, trầm mặc, trước khi hoàn toàn từ bỏ việc nói chuyện cùng lão đại biến thái vẫn quyết định thử lần cuối cùng. Cô vừa có chút buồn cười lại có chút không thể tưởng tượng nói: “Anh Thương, Thương tổng, bạn học Thương. Tôi thấy rất kỳ quái buồn bực, tôi chỉ đáp ứng anh sẽ suy nghĩ ba ngày, sao anh lại thấy tôi nhất định sẽ đồng ý dọn đến nhà họ Thương?’
Thương Trì nói: “Kết quả đều giống nhau.”
“... Anh nói cái gì?” Bạch San San hoài nghi lỗ tai của bản thân.
Đối diện rất bình tĩnh, trả lời: “Cho em suy nghĩ ba ngày, là sự tôn trọng của tôi đối với em, còn việc em đồng ý hay không, kết quả đều giống nhau, sẽ không có bất kỳ sự khác biệt nào.”
Bạch San San: “..... :)”
Tôn trọng tôi như vậy, tôi thật đúng là phải cảm ơn anh rồi?
“Anh bị làm sao vậy?” Tâm thái Phật hệ tự xưng là cho dù Thái Sơn sập trước mặt đều không đổi sắc của Bạch San San từ trước đến nay lần thứ N bị lão đại biến thái làm vỡ tan tành. Cô buồn bực, rối rắm, phẫn nộ, cô phát điên, trong lúc tức giận vung tay lên đánh vào ót của trợ lý Giang một cái.
Trợ lý Giang che đầu lại, “Aiiiiiii...”
Sau đó, nói với điện thoại, tiểu vũ trụ của Bạch San San hoàn toàn bạo phát: “Vì sao nhất định muốn tôi đến nhà anh đừng nói với tôi cái gì mà để tiện cho việc xử lý các tình huống đột xuất. Tôi là bác sĩ tâm lý chứ không phải bác sĩ gia đình mà có thể giải quyết các tình huống đột xuất. Anh rốt cuộc muốn làm gì anh nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc anh muốn làm gì?’
Một mạch hét to như nước chảy mây trôi, toàn bộ xe đều yên tĩnh.
Tài xế, “...”
Trợ lý Giang đang xoa đầu, “...”
Hai người đều bị bộ dáng chất vấn đến một dấu câu cũng không thèm ngừng của Bạch San San dọa đơ rồi. Cả người như đơ ra, một người nhìn về bên trái, một người nhìn về bên phải liếc nhau.
Tài xế vẻ mặt hoảng sợ, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ: “BOSS của chúng ta và phu nhân sao lại cãi nhau rồi?
Trợ lý Giang định thần xoa đầu, một mặt thâm trầm cảm thán, không hổ là người phụ nữ của lão đại, cái khác không nói, ngay cả hàm lượng hô hấp của phổi mấy yêu nữ khác cũng không thể sánh bằng, một mặt suy tư, dùng ánh mắt trả lời: Bình tĩnh. Đánh là thân mắng là yêu.
Tài xế một bộ dạng không thể tin được.
Lại lặng lẽ nhìn qua gương chiếu hậu mà liếc nhìn cô gái ngồi ở phía sau, chỉ thấy phu nhân của bọn họ đang phồng miệng nắm tay, đôi mắt cũng trừng lên, cả người đều toát ra vẻ đáng yêu trong lúc giận dữ lại thoát ra khí phách uy nghi mãnh liệt.
Toàn thế giới giống như bị ấn nút tạm ngừng.
So sánh với tài xế và trợ lý Giang bị kinh ngạc đến đơ rồi, Bạch San San tự nhiên hơn nhiều. Cô mặt không cảm xúc mà cầm điện thoại chờ lão đại biến thái bên kia trả lời.
Yên lặng một lúc lâu,
“Tôi muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em.” Đối phương nhàn nhạt nói.
“..” Lời ít ý nhiều, “ào” một cái làm cho toàn thân trên dưới của Bạch San San đang thiêu đốt bởi lửa giận hừng hực trong nháy mắt bị dập tắt.
Cô ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời đầu óc loạn hết lên, tìm không ra manh mối, cũng không nói lên lời.
“Tôi muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em, đây là lý do.” Thương Trì nói.
“Anh...”
“Ba ngày sau, tôi sẽ cho người đến đón em.” Không đợi Bạch San San nói chuyện thì anh lại mở miệng, tiếng nói trầm thấp, ngữ khí kiêu căng, “Nếu như em cự tuyệt, vậy tôi sẽ tự mình đến cửa, chào hỏi ba mẹ em.”
Bạch San San có chút mờ mịt mà nhìn cái ót tròn vo như nổi lên một cục của trợ lý Giang, hỏi: “.... Anh không việc gì đến chào hỏi ba mẹ tôi làm gì?”
Thương Trì đáp, “Cầu hôn.”
Bạch San San: “... @#$%.”
Lúc sau, điện thoại vang lên tiếng tút tút tút là ngắt rồi.
“Này?!” Bạch San San trong lúc bạo phát, tứ chi không khống chế lại vung lên, khuỷu tay lần nữa đáp trên cái ót xấu số đầy tai nạn của trợ lý Giang.
Trợ lý Giang lại một lần nữa: “... Aiiiiii”
Cốt truyện xưa đi qua mức người ta có thể tưởng tượng, Bạch San San có chút không thể khống chế được. Trong tưởng tượng của cô, lấy hình tượng siêu cấp bá đạo tổng tài của Thương Trì, tiết mục đàm phán cuối cùng không được là cưỡng bức là không có khả năng. Cô thậm chí còn bổ não ra một loạt hình ảnh:
Bá đạo tổng tài cao cao tại thượng: “Nữ nhân, dọn vào Thương gia, tôi sẽ cho em tất cả.”
Cô lạnh lùng: “Haaa, vậy nếu không thì sao?”
“Hừ!” Bá đạo tổng tài ngạo kiều nhếch cằm, “Vậy cô cũng đừng mong giữ được nhà cũ phía nam thành.”
Cô vẫy vẫy tay lại nói: “Được, tòa nhà kia bán cho anh. Nhớ gửi tiền vào thẻ của tôi nhé, tạm biệt.”
....
Không phải đã nói dùng nhà cũ để uy hiếp cô sao? “Không dọn thì đến cửa cầu hôn” là cái thao tác quỷ quái gì vậy?
Một hồi sông cuộn biển gầm suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu, mệt lả, Bạch San San nhắm mắt, hít một hơi. Thế giới tốt đẹp như vậy, mình lại táo bạo như thế, không được như thế, không được. Trầm mặc đọc qua mấy lần lời thoại của Quách Phù Dung, ngọn lửa tức giận của cô cuối cùng của hạ đi một chút. Mở mắt ra, đưa điện thoại trả cho trợ lý Giang.
“Xin lỗi nhe.” Bạch San San chỉ vào cái ót của anh trai tinh anh, có chút ngượng ngùng nói, “Vừa rồi tôi có chút kích động.”
Trợ lý Giang nhận lấy, rất đạm nhiên hơi hơi mỉm cười mà nói, “Không có gì.”
Vì hạnh phúc cả đời của BOSS, tiểu phu nhân đánh tôi một cái thì có gì? Không vấn đề gì.
Bạch San San người mệt lòng càng mệt, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, vẫy vẫy tay một lần nữa dựa vào ghế sau. Sau khi điều chỉnh tốt dáng người thì quay đầu.
Anh trai tinh anh vẫn là vẻ mặt nụ cười hiền hòa của một bà dì mà nhìn cô.
Bạch San San, “...”
Bạch San San: “Còn có chuyện gì sao anh Giang?”
Trợ lý Giang tủm tỉm cười: “Cô Bạch, chẳng lẽ cô không nhận ra, ông chủ là đang theo đuổi cô sao?”
“?”
Anh trai tinh anh vừa mới dứt lời, Bạch San San đã bị nước bọt của bản thân làm sặc. Một lời không hợp liền hôn rồi sờ tay sờ chân cô, còn hao tổn tâm cơ mà dùng tới việc “Cầu hôn” để uy hiếp cô đến Thương gia, này cũng gọi là theo đuổi?
Cô vuốt vuốt cái trán để bình tĩnh, mới nói: “Được rồi, anh Giang nghỉ ngơi đi. Tôi có chút mệt mỏi, nhắm mắt một chút, đến nơi rồi gọi tôi.”
Trợ lý Giang vẫn cười: “Theo tôi được biết, ông chủ không có thân nhân, không có bạn bè, tính tình của ngài ấy bình thường quái gở, không gần nữ sắc, tình sử là một trang giấy trắng. Cho nên cô Bạch, nếu ông chủ có làm hành vi gì để cho cô cảm thấy khó hiểu, đều là do ngài ấy cũng không hiểu được phải làm thế nào để ở chung với con gái.”
Bạch San San lạnh lùng mà cười một cái, “Chuyện khác tạm thời không nói, xin hỏi ai có thể tiếp thu được kiểu theo đuổi khác người như vậy?”
“Này không quan trọng. Mong cô hãy tin tưởng, kết cục sẽ không có gì khác nhau.” Trợ lý Giang lại nói tiếp, “Ông chủ không phải là một người quá chú trọng đến quá trình.”
“...”
Không biết vì sao, Bạch San San lại cảm thấy mấy lời nói này không đơn giản giống như ý trên mặt chữ. Giống như cất giấu thứ gì đó.
Suy tư, cô khẽ nhíu mày, nhìn Giang Húc một cái.
Chỉ thấy anh trai tinh anh vẫn là một bộ dạng cười hiền lành, nhưng ánh mắt lại sắc bén khôn khéo, đôi mắt hơi nhíu lại, như một con cáo già gian xảo, không giống như một trợ lý ngốc nghếch lúc nãy nữa.
Bạch San San đột nhiên ngộ ra, ý ngầm trong câu kia, là “Cho dù thái độ của cô thế nào, đồ vật mà ông chủ nhà tôi đã muốn, không có khả năng không chiếm được.”
Thật đúng là đại ý. Đường đường là trợ lý cao tầng của Thương thị, có thể ở bên người của một bạo quân một thân thiết huyết bốn năm liền, sao có thể là một nhân vật bình thường?
Cô nhẹ nhàng nhướng mi, “Ý của trợ lý Giang là?”
“Ý của tôi là, thay vì phí công kháng cự, không bằng vui vẻ tiếp nhận.” Giang Húc cười điềm đạm, “Trên thực tế, tôi chưa từng thấy ông chủ để ý bất kỳ thứ gì bằng cô Bạch cả.”
“...” Bạch San San nghe vậy, rũ mắt yên tĩnh vài giây, cong cong môi, gợi lên một nụ cười không thể xem là không để ý. Nhàn nhạt, “Phải không.”
Mới không phải đâu.
Cô đã sớm biết rõ tất cả vào mười năm trước, tàn nhẫn lạnh lùng như Thương Trì, ngay cả máu chảy trong thân thể cũng là lạnh. Anh ta căn bản không có cảm tình cùng với thất tình lục dục như người thường.
Cái mà anh ta có, là bệnh cố chấp cùng với tính chiếm hữu cực mạnh. Giống như nghiện thuốc phiện, cực hạn sủng ái, cũng là nguy hiểm cùng cực.
**
Bị lão đại biến thái làm đảo loạn cuộc sống, sinh hoạt hàng ngày tựa như nhanh chóng trôi qua, cái “Thời gian suy nghĩ ba ngày” thùng rỗng kêu to trong chớp mắt cũng đã qua hết.
Bạch San San buồn bực đến biến hình.
Sau khi ở nhà nằm hết 36h như xác chết, cô ý thức được mình không thể chờ chết như vậy. Vì thế cánh tay trắng vung lên, kéo chiếc chăn Doraemon trùm đầu xuống, lộn mình như cá chép mà xuống giường ngồi dậy, vỗ vỗ mặt, lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần, nắm chặt tay, cầm điện thoại gửi tin nhắn nhờ cứu trợ.
Đối tượng nhận được tin nhắn là đám hồ bằng cẩu hữu cấp ba năm đó.
(Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.)
Năm đó sau khi tốt nghiệp, Bạch San San thành tích vượt trội mà đỗ ngành tâm lý học của trường đại học hàng đầu thành phố B, Cố Thiên Dữ đi Vân Thành học phát thanh truyền hình. So với hai vị bạn học nữ, Hạo Tử và Lưu Tử thành tích đều quá tệ, nhưng được cái hai người gia cảnh đều tốt, một người có tiền đi ra nước ngoài, mỹ danh là du học, một người thì trực tiếp không học nữa, trong thành phố B tấc đất tấc vàng mà mở một tiệm lẩu ba tầng, trở thành ông chủ đứng chỉ tay.
Nhóm wechat: Nhất Trung tứ kiếm khách.
Bạch San San là Tiểu Siêu Nhân: Các huynh đệ, giang hồ ứng cứu!
Không đến năm giây, ba vị tiểu đệ bị triệu tập đã online.
Cố Thiên Dữ: “!!!!”
Lưu Tử: “Đại ca, tôi đây!”
Hạo Tử: “Đại ca lại là phá bỏ và di dời?!”
Hạo Tử: “Ngại quá, kích động, tay run…”
Hạo Tử: Có” gì sai bảo =.=....”
Bạch San San là Tiểu Siêu Nhân: “Aiiii, chuyện là như thế này.”
Ba vị lão đệ lập tức nín thở ngưng thần, hết sức chăm chú, chờ chị đại một mét sáu mươi của bọn họ ra lệnh một tiếng liền khiêng đại đao 50 mét lên đi huyết tẩy tứ phương.
Một giây đồng hồ trôi qua,
Năm giây trôi qua.
....
Hai phút đồng hồ trôi qua.
Lưu Tử: “Đại ca, chị ngủ rồi?”
Bạch San San là Tiểu Siêu Nhân: “.....”
Bạch San San là Tiểu Siêu Nhân: “Chuyện rất phức tạp, đến nỗi mấy tin nhắn không thể trình bày xong. Một lời khó nói hết, chúng ta vẫn là gặp mặt nói chuyện đi.”
Kết quả là, hôm nay chạng vạng, khi màn đêm rực rỡ mới lên, vừa đến giờ cơm, một chiếc Aston Martin phong độ phá tan sương mù vô cùng khoa trương mà ngừng ở trước cửa một quán lẩu ba tầng ở một khu náo nhiệt nào đó. Trong nhiệt huyết dâng trào tự mình mang đến, một tổ bốn người cuồn cuộn mênh mông do Bạch San San dẫn đầu cứ như vậy mà xuống xe.
Lâu ngày không gặp, Cố Thiên Dữ vẫn là bộ dạng thanh niên văn nhã dịu dàng kia, Lưu Tử mặc một thân âu phục màu xám, vuốt tóc thành bộ dáng trưởng thành chững chạc. Hạo Tử thì một kiểu đúng chuẩn nhà giàu mới nổi, dây chuyền vàng, đồng hồ vàng, giống như sợ người ta không biết cậu ta là gia tài bạc triệu không bằng.
Nơi dùng cơm là tiệm lẩu của Hạo Tử, mọi người khó có khi mới có thể tụ họp một lần, hi hi ha ha mà trò chuyện, quên luôn chính sự của bữa cơm ngày hôm nay rồi.
Mãi cho đến khi...
“Đại ca, sao hôm nay chị mạnh vậy?” Nhìn sáu chai rượu trái cây rỗng trên bàn, Hạo Tử nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngày thường chị không phải không uống được rượu sao? Vung tay cái liền uống một lúc sáu chai, được lắm nha.”
Bạch San San ngẩng cổ uống ngụm rượu cuối cùng, đặt ly xuống, biểu cảm như thường, rất bình tĩnh, “Còn chưa đủ tôi xỉa răng.”
Giọng nói kết thúc, mấy người đang ngồi vỗ tay tán dương, “Lợi hại, lợi hại.”
Lúc này Cố Thiên Dữ mới hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, San San, lần này cậu kêu bọn tôi ra ngoài, rốt cuộc là có chuyện gì phiền lòng? Ai chọc cậu không vui?”
“À.” Khuôn mặt Bạch San San hồng hồng, nấc một cái, móc móc trong túi ra, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người lấy điện thoại ra, click mở thông tin, tìm được cái tên “lão đại biến thái” đưa cho mọi người nhìn, rất bình tĩnh mà nói: “Là anh ta.”
Ba tiểu đệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều suy nghĩ, “Đây là ai?”
Đúng lúc này, làm cho đám tiểu đệ trăm triệu không nghĩ đến đã xảy ra một màn.
Chỉ thấy lão đại một mét sáu mươi của bọn họ cúi đầu, thực bình tĩnh mà nhìn dãy số kia một lát, rất bình tĩnh mà hừ một tiếng, sau đó lại rất bình tĩnh mà nấc cụt một cái, cuối cùng ở trước mặt mọi người, thực bình tĩnh mà ấn gọi.
Ba tiểu đệ, “?”
Qua vài giây sau, bên kia hẳn là nhận được điện thoại.
Lão đại một mét sáu mươi vẫn rất bình tĩnh như cũ. Sắc mặt cô bình tĩnh, nói với điện thoại hai chữ, là một cái tên: “Thương Trì.”
Ba tiểu đệ, “....”
Đệt?
Đầu dây bên kia một mực yên tĩnh, không nói gì, cũng không có bất cứ hồi âm gì.
Lại sau đó, quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng ở tầng ba của một cửa hàng lẩu liền nghe thấy một trận sóng âm thần công từ một phòng phát ra, sử dụng sức lực toàn thân, vang vọng vô cùng, rung động đến tim gan.
“Tới đây! Đánh một trận!”
Ba tiểu đệ, “....”
Đệt đệt đệt đệt!
Đầu dây bên kia giống như chết.
Một lát, truyền ra âm thanh, lạnh lẽo không có độ ấm: “Bạch San San.”
“Kêu ba ba làm gì?”
Đối phương truyền đến một tiếng nói trầm lạnh rét run, “Em đang ở đâu?”
“Ba ba ở trong một tiệm lẩu Trùng Khánh ở đường Thanh Nguyên.” Lão đại một mét sáu mươi đã hoàn toàn rơi vào mê huyễn của cồn, không hề biết sợ hãi, vô cùng cao quý bức người, “Tôi cho anh mười phút, xuất hiện ở...”
Từ ‘trước mặt tôi’ còn chưa nói hết, điện thoại liền bị Cố Thiên Dữ đoạt mất, ngắt đi.
Bạch San San nhíu mày, đứng lên, chân như đạp lên bông mà đi lung la lung lay, miệng nói có chút không rõ: “Sao lại đoạt điện thoại của tôi? Còn không mau trả lại... ực!”
Hạo Tử sắp khóc rồi, “Xin ba ba tha cho chúng con đi! Cậu uống say tìm ai đấu không tìm, thế nào lại tìm ông nội!” Nói xong tiến lên đỡ lấy bả vai cô, liếc mắt với Cố Thiên Dữ một cái, “San San uống nhiều quá, đưa về nhà cậu đi?”
“Được.”
Xe dừng ở bên đường nhỏ, đèn đường tối tăm, người đi đường thưa thớt. Hạo Tử ấn chìa khóa xe, kéo cửa xe ra, đang muốn nhét lão đại một mét sáu mươi đang đánh Túy Quyền nhà mình vào, sau lưng truyền đến âm thanh, nhàn nhạt, thanh lãnh mà bình tĩnh: “Buông cô ấy ra.”
Rõ ràng là nhạt nhẽo, nhưng trong lời nói lại có loại uy nghiêm cùng lạnh nhạt rất đáng tin.
Mấy người đồng loạt ngẩn ra, quay đầu.
Người đàn ông tây trang phẳng phiu, an tĩnh mà đứng trong bóng đêm, thân hình cao thẳng, cao lớn như bức tượng. Trên mặt anh ta không hề có bất kỳ biểu cảm gì, nhàn nhạt mà nhìn bọn họ, ánh mắt đẹp mà lạnh lùng.
Trong chớp nhoáng, một cái tên sôi nổi quen thuộc hiện lên trong đầu của đám người Cố Thiên Dữ.
Sắc mặt Hạo Tử thay đổi trong nháy mắt, tròng mắt chuyển động, cười rộ lên, ha ha nói: “Ai nha, hiểu lầm hiểu lầm! Vừa rồi San San uống quá nhiều gọi nhầm số, đều là bạn học cũ, Thương tổng ngài...”
Thương Trì hờ hững mà lặp lại một lần, “Nói một lần nữa, buông cô ấy ra.”
“...”
Đúng lúc này, Bạch San San bị mấy người đặt trên vai bỗng nhiên tỉnh lại. Cô mở mắt ra, ánh mắt mê mang không rõ mà nhìn cảnh vật xung quanh, lại giãy giụa đẩy mấy người ra, một bên đứt quãng mà nói: “... Tôi không uống nhiều, đều tránh ra, tránh ra...”
Cô vừa nói vừa lảo đảo ngã về phía sau, người uống say khí lực vô cùng lớn, Cố Thiên Dữ theo sát vài bước căn bản không nắm được tay cô, cuối cùng khóe miệng giật giật, trơ mắt mà nhìn lão đại một mét sáu không hề phát giác mà đụng phải người đàn ông xa lạ cách đó vài bước.
“...” Bạch San San lảo đảo một cái.
Trong nháy mắt, hai chân bỗng nhiên cách đất, được ôm lên.
Thương Trì ôm cô gái như đang dẫm lên bông, rũ mắt, không cảm xúc gì mà nhìn khuôn mặt đỏ ửng nóng bỏng kia, giây lát, hơi hơi nhướng mày, môi sát gần vào lỗ tai cũng đang hồng hào giống như mặt của cô, “Uống rượu?”
Cô gái không biết là cảm thấy ngứa hay là không thoải mái, rúc rúc như một chú mèo nhỏ đang trốn chạy, mơ mơ màng màng nói, “À,... Thương Trì sao?”
Thương Trì gật đầu, “Là tôi.”
Nghe vậy, Bạch San San bỗng nhiên cười, con mèo nhỏ như ngoan ngoãn mà gật gật đầu, nhìn chằm chằm anh, ngón tay tinh tế ngoắc ngoắc, ý bảo anh dựa gần lại.
Bộ dáng yêu kiều mềm mại lại rất mê người, ánh mắt Thương Trì sâu hơn, cúi đầu gần sát cánh môi hồng diễm của cô.
“Một chọi một đi! Đánh nhau!” Bạch San San ôm chặt cổ anh, hung tợn mà rống giận, “Đập chết anh!”
Mọi người, “.............”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận