Mặt trời đã lên cao tới đâu cành, một chiếc xe ngựa màu đen không nhanh không chậm chạy nhanh ra khỏi cửa thành, dọc theo quan đạo đi về hướng An quốc tự nằm ở ngoại ô phía đồng kinh thành.
Gió thu châm chậm, lay động bức màn khẽ đong đưa, Tống Gia Ninh mêm mại dựa vào mẫu: thân, hướng ve phía khe hở của mành che ngẩn người.
Kiếp trước Quách Kiêu thu xếp điền trang cho nàng cũng nằm ở ngoại ô phía đông, ngày ấy nàng từ trong cung đi ra, xe ngựa chính là đi trên con đường này, đi tới đi lui, xe ngựa rế vào con đường đất, đường đất tương đối lắc lư, nàng sơ ý lơ là ăn quả vải, không nghĩ qua là. . .
Bị nghẹn chết là cảm giác gì?
Tống Gia Ninh run cầm cập, sờ sờ yết hâu, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhịn không được ho khan.
"An An sao vậy con?"
Lâm thị cúi đầu, quan tâm hỏi nữ nhi.
Tống Gia Ninh bụm cuống họng nói: Nương, con khát nước.'
Lâm thị cười cười, cam ấm nước Thanh Hoa đặt ở bên cạnh tủ nhỏ, châm trà cho nữ nhi, trà hoa quế thấm hương, sáu phần đầy.
Tống Gia Ninh ừng ực ừng ực liên tục uống ngay hai chén, cuống họng cuối cùng cũng hết loại cảm giác nghẹn này, uống no, Tống Gia Ninh vụng trộm thở dài. Ở nhà cậu mấy tháng này, nàng luôn không dám ra cửa, sợ gặp phải oan gia kiếp trước, lân này mẫu thân đề nghị đi An quốc tự thắp hương, nàng vẫn không quá cam tâm tình nguyện , nhưng nghĩ lại những gì đã trải qua liền cảm thấy sợ hãi, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy nàng quả thật nên đi vái Bồ Tát.
Cùng thời khắc đó, Vệ Quốc Công phủ, Quách Bá Ngôn đang cùng Thái phu nhân nói chuyện:" Nương, cuối thu không khí dễ chịu, hiếm khi thanh nhàn, ta muốn đi An quốc tự tìm Tuệ Viễn đại sư luận bàn một chút kỳ nghệ."
Tuệ Viễn đại sư là cao tăng đắc đạo nổi danh kinh thành, nhiều lần được Tuyên Đức Đế mời tiến cung giảng kinh, Quách Bá Ngôn cùng ông quan hệ cá nhân cũng không tệ, rảnh rỗi liên đi gặp đánh một ván cờ.
Việc này Thái phu nhân biết rõ, cười nói:
"Đi đi đi đi, định khi nào trở vê?"
Quách Bá Ngôn nói:
"Chỉ cần hạ một ván, mới có thể trở về cùng người dùng cơm."
Cao thủ đánh cờ, một ván liền có thể đánh rất lâu, Thái phu nhân gật gật đầu, theo thói quen mà dặn dò nhi tử đi đường cẩn thận.
Quách Bá Ngôn gật đầu, từ biệt mẫu thân, hắn xoay người lại bước ra nhà chính, ánh nắng sáng sớm chiếu vào mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn.
An quốc tự hương khói hưng thịnh, Lâm thị nắm bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, ở bên ngoài Đại Hùng bảo điện đợi trong chốc lát mới đến phiên các nàng đi vào thắp hương.
Lâm thị lạy trước, trán chạm đất, yên lặng khẩn cầu Phật Tổ phù hộ nàng và nữ nhi cả đời suôn sẻ, không tai không nạn.
Tống Gia Ninh vái sau, bé gái nho nhỏ, có da có thịt mà quỳ ở nơi đó, mắt hạnh thanh tịnh yên lặng nhìn lên tượng phật trang nghiêm, thành kính thật giống như ngọc nữ ngồi hầu Quan Âm, lúc dập đầu môi hồng im lặng mấp máy, cầu Phật Tổ phù hộ hai mẹ con nàng đời này an toàn, phù hộ nàng có thể gả cho tướng công tốt có thể bảo vệ nàng, hiếu thuận mẫu thân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận