Sau khi Quách Bá Ngôn rời đi thì phái tới một thị vệ gọi là Đậu Nghĩa, ngũ quan đoan chính, trâm tính ổn trọng, chịu trách nhiệm bảo hộ hai mẹ con Lâm thị hồi kinh.
Lâm thị không có nói cho nữ nhi biết, bảo Đậu Nghĩa đổi lại quần áo, tạm thời giả trang thành gia đinh nhà mình. Ý tứ của Quách Bá Ngôn Lâm thị đã hiểu, nhưng tối hôm qua Lâm thị yêu cầu làm Quốc Công phu nhân, thật ra có hai mục đích.
Tận đáy lòng Lâm thị hi vọng Quách Bá Ngôn ghét nàng si tâm vọng tưởng, trong cơn tức giận chán ghét nàng, không dây dưa hai mẹ con các nàng nữa, nhưng hiển nhiên, ham muốn của Quách Bá Ngôn đối với nàng đã vượt qua lý trí của một Quốc Công gia.
Con đường thứ nhất đã bị ngăn chặn, hiện tại, hi vọng thoát khỏi Quách Bá Ngôn của Lâm thị đành phải gửi gắm lên người Thái phu nhân Vệ Quốc Công phủ.
Đừng nói đường đường Quốc Công gia, cho dù là quan nhỏ như hạt vừng bình thường, có mấy ai sẽ lấy quả phụ làm kế thất hay đâu?
Quách Bá Ngôn bị dục vọng làm cho mê muội đầu óc, Thái phu nhân nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp xoá bỏ ý niệm trong đầu Quách Bá Ngôn, đến lúc đó nàng sẽ lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, có lẽ có thể thuyết phục Quách Bá Ngôn bỏ qua cho nàng.
Ôm loại ý niệm này, Lâm thị đương nhiên sẽ không tiết lộ cho nữ nhi biết, cuối cùng nếu thật không tránh khỏi, trước khi tái giá, nàng lại nói cho nữ nhi biết cũng không muộn.
"Nương, lỡ như cậu không thích chúng ta trở về thì làm sao bây giờ?”
Lần này đi vê phía bắc, cả nhà đi bằng đường thủy, Tống Gia Ninh nằm sấp cạnh cửa sổ, vừa hào hứng thưởng thức phong cảnh rải rác ven bờ, vừa vô tình hỏi mẫu thân. Hai đời, ấn tượng cuối cùng của nàng đối với cậu chính là lúc mẫu thân mắc bệnh qua đời, ngày cậu đến phúng viếng.
Cậu quỳ gối trước mộ mẫu thân, khóc đến thương tâm, nói rất nhiều lời cậu có lỗi với mẫu thân, sau do con hoi nàng có muốn theo cậu đi kinh thành hay không.
Tống Gia Ninh biết mợ không thích mình, lúc ấy nhị thúc nhị thẩm lại cố hết sức giữ nàng lại, Tống Gia Ninh liền không đồng ý.
Khi đó Tống Gia Ninh còn cho rằng cậu thích nàng, mà khi nàng nhận rõ bộ mặt thật của một nhà nhị thúc viết thư hồi kinh xin giúp đỡ, cậu thậm chí ngay cả một chữ cũng không tự tay viết, tất cả đều là nét chữ của mợ, mấy năm sau cậu cũng không đến Giang Nam thăm cháu ngoại gái là nàng đây, Tống Gia Ninh liền hoàn toàn chặt đứt ý muốn dựa vào cậu.
Lúc làm tiểu thiếp cho Quách Kiêu, Quách Kiêu đã từng hỏi nàng có muốn biết tình hình gan đây của nhà cậu nàng hay không, Tống Gia Ninh lắc đầu cự tuyệt, bọn họ không nhận người cháu ngoại gái này, nàng cần gì phải hỏi thăm?
Người ta sống tốt hay xấu, cũng không quan hệ với nàng.
"Sẽ không đâu, An An chúng ta nhu thuận hiểu chuyện, cậu thích nhất con đó."
Lâm thị gọi nữ nhi đến bên cạnh, dịu dàng dỗ dành nói.
Nàng là nói thật, huynh trưởng rất thích người cháu ngoại gái này, hàng năm đều tặng một đống quà tặng tới đây, nhưng huynh trưởng có một khuyết điểm là sợ vợ, vừa vặn chị dâu lại không chào đón nàng, huynh trưởng mới không dám công khai đối tốt với các nàng.
Tống Gia Ninh dấu dau miệng nhỏ, nghĩ đến cậu mợ sắp không nhớ nổi dáng vẻ, nghĩ đến Quách Kiêu và Đoan Tuệ công chúa ở kinh thành, nàng lo lắng ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Lenh benh trên sông hơn một tháng, cuối tháng tư, thuyền chở khách rốt cuộc cũng đến bến tàu Thông Châu.
Bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, Lâm thị đội mũ che mặt, cũng giúp nữ nhi đội mũ lên, hai mẹ con tay trong tay xuống thuyền.
"Muội muội!"
Có người cất giọng kêu, giọng nói vui mừng của phụ nhân.
Lâm thị nghe vậy, ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ phía xa xa anh trai và chị dâu đang bước nhanh đi vê phía bên này.
Huynh trưởng cười đến chân thành, Lâm thị cũng không thấy kỳ lạ, nhưng, chị dâu Liễu thị sao cũng cười thân thiết như vậy?
Trước kia gặp mặt, Liễu thị ngay cả nét mặt hoà nhã cũng không cho nàng, chỉ ước gì không có cô em chồng này.
"Muội muội, các muội rốt cuộc cũng den rồi, ta với đại ca muội từ sau khi nhận được thư muội liền bắt đầu ngóng trông, ngóng trông hết một tháng rồi đó."
Đi đến bên cạnh, Liễu thị hưng phấn nói, nhìn Lâm thị một cái, nàng ta khoa trương khen ngợi một trận, hết khen ngợi lại sờ sờ đầu nhỏ của Tống Gia Ninh, lại tiếp tục khen Tống Gia Ninh:
"Gia Ninh càng ngày càng đáng yêu, nếu gầy lại một chút, nhất định sẽ đẹp hơn mẫu thân."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận