Dịch: Hoangforever
Sắc mặt của Chu Đệ vẫn không hề gợn sóng.
Hắn không lập tức chấp thuận thỉnh cầu của Kỷ Cương, mà chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi mới lên tiếng hỏi:
“Chiếu theo lời ngươi nói, thì Khương Tinh Hỏa, là một học trò của đệ tử Phương Hiếu Nhụ – vốn chỉ là một thầy đồ dạy tư thục nơi thôn dã – đã thu nhận hắn làm học sinh.”
"Bẩm bệ hạ, đúng vậy."
"Một thư sinh thôn dã lại có kiến thức như vậy, kiến thức này từ đâu mà ra? Người có kiến thức như vậy, sao lại cam tâm tự vùi dập ở chốn lầu xanh? Sao lại cố tình tiếp cận con trai trẫm? Rốt cuộc có phải là sự sắp đặt ngầm của đám tàn dư Kiến Văn hay không?"
Nghe thấy hoàng đế liên tiếp chất vấn, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Kỷ Cương, hắn run giọng nói:
"Thần ngu dốt, xin bệ hạ cho thần chút thời gian để điều tra! Thần nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc!"
Chu Đệ nhìn chằm chằm Kỷ Cương hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, dường như có thể xuyên thấu tâm can hắn, một lúc lâu sau mới chậm rãi dời tầm mắt.
"Trẫm cho ngươi 3 ngày, điều tra rõ ràng chuyện này."
"Tạ ơn bệ hạ."
Kỷ Cương cúi người lĩnh chỉ. Trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không dám lau mồ hôi trên trán, chỉ có thể để mặc mồ hôi nhỏ xuống bộ phi ngư phục.
…..
Mà bên kia vách tường, buổi giảng bài vẫn tiếp tục.
"Vậy Khương tiên sinh cho rằng, dùng cách ‘một chén rượu tước binh quyền’ để tước bỏ binh lực hộ vệ trong tay các phiên vương, liệu sau này có thể tránh được một cuộc’ Chiến dịch Tĩnh Nan’ lần thứ hai haykhông?”
Chu Cao Hú ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Khương Tinh Hỏa đang nằm thẳng cẳng dưới gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, hỏi.
Hắn đối với vấn đề này quả thực vô cùng nghiêm túc.
Bởi hắn tin rằng phụ hoàng Chu Đệ của hắn đã đùa giỡn hắn, không hề thật lòng muốn lập hắn làm thái tử.
Vì thế, hắn đã vô thức nhập tâm vào vai trò một phiên vương bị tước quyền.
"Trong vô số nguyên nhân khiến Đại Minh diệt vong trong tương lai, chắc chắn không có chuyện các phiên vương tạo phản."
Khương Tinh Hỏa trở mình, duỗi chân phải gác lên chân trái, nhắm mắt, chậm rãi nói:
"Nhưng có câu:‘kẻ khởi đầu gieo tai họa, há có thể vô hậu?’ Trong hàng loạt phiên vương, sớm muộn gì cũng sẽ có kẻ không cam tâm làm lợn bị nuôi nhốt, ắt sẽ nổi lên lòng dã tâm, ắt sẽ tạo phản. Điều này không cần phải nghi ngờ gì cả.”
“Một khi binh quyền trong tay các phiên vương bị tước đoạt, sẽ không còn ai có thể thành công nữa. Nhưng nhất định vẫn sẽ có kẻ tiếp tục thử.”
“Vậy chẳng lẽ hiện giờ các phiên vương đều cam tâm, không có ai muốn phản kháng hay sao?”
Chu Cao Hú vội hỏi.
“Câu này sai rồi.”
Khương Tinh Hỏa bật cười, nói:
“Vĩnh Lạc đế là một bậc anh quân tự tay xây dựng nên giang sơn, sau này chắc chắn sẽ được xếp ngang hàng với Đường Thái Tông. Các phiên vương nào dám không phục?”
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, rồi lại thong thả bổ sung:
“Huống hồ thiên hạ còn có một câu: Muốn đội vương miện, tất phải gánh được sức nặng của nó. Ngoài Vĩnh Lạc đế ra, có vị phiên vương nào đủ năng lực ‘vương thượng gia bạch’ như vậy không?”
“Nhưng nếu bọn họ cố chấp không tỉnh ngộ thì sao?”
Chu Cao Hú chau mày hỏi.
“Chỉ cần chiếu lệnh của Vĩnh Lạc đế một khi đã được ban ra, bất kể các phiên vương lựa chọn thế nào, kết cục cũng đã định sẵn.”
Khương Tinh Hỏa nhàn nhạt đáp:
“Kẻ cố chấp không tỉnh ngộ, trước kỵ binh sắt đá của quân Yên cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, trăm vạn đại quân của Kiến Văn còn không cản nổi, mấy ngàn đến vạn người hộ vệ của các phiên vương làm sao cản được? Trừ phi các phiên vương liên hợp lại, mới có thể liều mình một phen, gây rắc rối cho triều đình."
Khương Tinh Hỏa nhàn nhạt nói:
"Việc Vĩnh Lạc Đế muốn hòa bình tước phiên, thứ nhất là không muốn để lại tiếng xấu tàn sát tông thân trong sử sách. Thứ hai là lo ngại Đại Minh còn chưa khôi phục lại, sẽ phải chịu cảnh binh đao lần nữa."
Chu Cao Hú vuốt bộ râu rậm im lặng không nói, hồi lâu sau mới không cam lòng hỏi:
"Vậy cái cách ‘một chén rượu tước binh quyền’ này, chẳng lẽ không có chút hậu quả nào sao?"
Nghe thấy câu hỏi này, Khương Tinh Hỏa hiếm khi nghiêm túc, ừm, nghiêm túc một nửa, hắn ta hái một chiếc lá.
"Có hậu quả, hơn nữa là hai điểm hậu quả vô cùng trí mạng đối với Đại Minh."
"Hai điểm hậu quả này, sẽ trực tiếp khiến quốc vận của Đại Minh ngắn đi một đoạn!"
---
Chú thích:
1. Kẻ khởi đầu gieo tai họa, há có thể vô hậu? Là một câu điển cố cổ văn Trung Hoa, xuất phát từ Mạnh Tử – Lương Huệ Vương hạ, mang hàm ý rất sâu sắc và nặng tính phê phán.
- Giải nghĩa từng phần:
Kẻ khởi đầu gieo tai họa: Đây là ẩn dụ cho kẻ đầu tiên tạo ra một thói xấu, tệ nạn hoặc mầm họa.
Há có thể vô hậu?: Là một câu hỏi tu từ, nghĩa là: Làm sao có thể không có hậu quả / không có người đi theo / không có kết cục?
….
- Nghĩa bóng : Kẻ đầu tiên làm điều xấu, gieo họa cho đời, thì liệu có thể không chịu hậu quả sao?
Hoặc:
Người mở đầu cho tai họa, tất sẽ có kẻ noi theo. Tội lỗi không thể không có hậu quả.
2. Muốn đội vương miện, tất phải gánh được sức nặng của nó
-Giải nghĩa từng phần
+Muốn đội vương miện : tức là muốn làm vua, làm người đứng đầu.
+Tất phải gánh được sức nặng của nó: tức là phải chịu trách nhiệm, chịu áp lực và gánh vác được trách nhiệm tương ứng với quyền lực đó
- Nghĩa bóng:
Làm người đứng đầu, làm quân vương hay kẻ nắm quyền, không chỉ là vinh quang mà còn là gánh nặng. Muốn ngồi ở vị trí cao nhất, thì phải có năng lực, dũng khí và tinh thần gánh vác mọi hệ quả của quyền lực.
3. Vương thượng gia bạch : Đây là một cụm từ cổ trang Trung Hoa, mang sắc thái văn nhã – cung đình – nghi lễ.
- Giải thích từng chữ:
+Vương thượng (王上): Một cách gọi kính trọng dành cho vua. Tương đương “bệ hạ” nhưng trang trọng hơn, thường dùng trong lời của các đại thần, hoặc văn thư cung đình.
+Gia (加): Thêm vào, ban cho, áp đặt.
+Bạch (白): Màu trắng – ở đây dùng ẩn dụ để chỉ tóc bạc hoặc sự già yếu, hoặc dùng với nghĩa màu tang thương, cái chết.
- Nghĩa bóng: “Quân vương thân chinh thiên hạ, tóc đã bạc thêm mấy phần.”
Hay: “Vương thượng lao tâm khổ tứ, sớm tối lo việc nước, tóc đã nhuốm bạc.”
4. Tông thân (宗亲) hay còn gọi là hoàng thân quốc thích, là những người thuộc dòng dõi hoàng thất, có quan hệ huyết thống với hoàng đế (trong họ nội).
Tùy theo quan hệ gần – xa với vua đương triều, tông thân được chia làm nhiều cấp:
+Hoàng tử / Vương gia: con trai của hoàng đế, được phong tước vương, thường trấn giữ phiên địa.
+Thân vương: anh em ruột của hoàng đế, cũng là phiên vương.
+Quốc cữu: người nhà bên ngoại, ví dụ như cha của hoàng hậu.
+Xa hơn có thể là cháu, chắt, chú bác… nhưng vẫn thuộc hoàng thất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận