Dịch: Hoangforever
Bên trong Ngục chiếu, dưới gốc cây cổ thụ xiêu vẹo.
Khương Tinh Hỏa vừa tựa lưng vào thân cây hóng mát, vừa thoải mái gặm dưa hấu ăn, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện giảng bài.
"Lần trước giảng đến đâu rồi nhỉ?"
Chu Cao Hú khoanh chân ngồi, lưng thẳng tắp, ra dáng một quân nhân.
Hắn lau nước dưa dính trên râu, cung kính đáp:
“Khương tiên sinh, lần trước chúng ta giảng đến chuyện chế độ trung ương tập quyền và phân quyền địa phương của triều Tống."
"Ồ..."
Khương Tinh Hỏa lau miệng, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
"Có cảm ngộ gì?"
Chu Cao Hú bĩu môi nói:
"Nếu Vĩnh Lạc Đế sinh vào thời Tống mà làm hoàng tử, chắc chắn sẽ không thể phát động được chuyện ‘Tĩnh Nan chi biến’ đâu.”
Khương Tinh Hỏa nhặt hai chiếc lá rụng, phủi sạch bụi đất rồi đặt lên mắt để che ánh nắng xuyên qua tán lá, hai tay gối ra sau đầu, lúc này mới lười biếng nói.
“So sánh như vậy không ổn lắm. Ngươi cứ coi Vĩnh Lạc Đế là Tống Thái Tổ, các phiên vương là những quân phiệt dưới trướng Tống Thái Tổ cuối thời Ngũ Đại, như vậy mới tương đồng... Ngươi nói xem, Tống Thái Tổ vừa khoác hoàng bào đã lo những quân phiệt dưới trướng mình học theo mình tạo phản, há chẳng phải vì thế mới sinh ra tập quyền trung ương hay sao?”
Chu Cao Hú vẻ mặt ngưng trọng:
"Ý của Khương tiên sinh là, Vĩnh Lạc Đế vừa mới đăng cơ, đã muốn ra tay tước đoạt binh quyền của các phiên vương, là sợ có phiên vương nào đó lại làm một cuộc Tĩnh Nan chi biến lần nữa?"
"Không đúng."
Chu Cao Hú chau mày, lắc đầu phản bác:
“Theo những gì ta biết, Vĩnh Lạc đế vừa rồi còn ban thưởng trọng hậu cho các chư vương còn sống sót, hoàn toàn không giống như có ý định xuống tay với họ.”
Chu Cao Hú rất để ý đến vấn đề này, bởi vì theo những thân tín hắn ta báo lại, phụ hoàng gần đây đúng là đang mưu tính việc tước phiên... Tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng quả thực có tin đồn như vậy.
Chu Cao Hú vào Ngục chiếu, dùng kế ‘lấy lui làm tiến’, hắn quyết không bỏ cuộc trong việc tranh đoạt ngôi thái tử.
Nếu có thể từ miệng kỳ nhân như Khương Tinh Hỏa này có được phương pháp tước phiên cao minh hơn, áp đảo người huynh trưởng vốn luôn mạnh hơn hắn về chính trị, tất sẽ được phụ hoàng càng thêm phần coi trọng hắn!
“Đã ví Vĩnh Lạc đế với Tống Thái Tổ rồi, mà còn không hiểu sao?”
Giọng nói của Khương Tinh Hỏa mơ màng như sắp ngủ gật, nhưng lời lẽ lại vang dội như chuông đồng:
“Tước phiên là điều tất yếu. Còn việc ban thưởng – lại có hai tầng ý nghĩa.”
"Bề ngoài là Vĩnh Lạc Đế tỏ ý tốt với các phiên vương, bày tỏ thiện ý, muốn nói rằng mình – vị huynh thứ tư – không giống như đại chất tử Chu Doãn Văn vô tình vô nghĩa. Mà ngược lại, coi các chư vương như người một nhà, điều này rất dễ hiểu.”
"Ý ngầm là bày tỏ thái độ không muốn dùng binh đao, dù là tước phiên thì chắc chắn sẽ giống như Tống Thái Tổ 'bôi tửu thích binh quyền', ban thưởng nhiều điền sản, vàng bạc, bảo đảm phú quý cho các phiên vương và con cháu."
* Bôi tửu thích binh quyền : Một chén rượu tước binh quyền.
….
Trong mật thất đối diện bức tường.
Chu Đệ – tức Vĩnh Lạc hoàng đế – chấn động tâm can.
Tên thư sinh tên Khương Tinh Hỏa này, lại có thể mẫn tiệp đến mức mổ xẻ thấu đáo toàn bộ kế sách tước phiên mà chính hắn và đại sư Đạo Diễn vừa mới định đoạt!
Phải biết rằng, chính vì vừa mới định ra sách lược này, mà Chu Đệ tâm tình mới vui vẻ, mới nhớ tới việc đến Ngục Chiếu xem tên con trai thứ hai khiến hắn tức giận đang làm gì.
Hắn dám chắc, thậm chí ngay cả chính bản thân hắn, một canh giờ trước, ngay cả bản thân hắn cũng không biết!
"Trẫm vốn còn muốn đợi qua một thời gian nữa mới công bố chuyện này, không ngờ lại bị một thư sinh nói ra trước..."
Chu Đệ lẩm bẩm.
Quan điểm của Khương Tinh Hỏa tuy không hoàn toàn hợp ý hắn, nhưng Chu Đệ lại nhìn ra được một tầng ý nghĩa sâu sắc khác.
Hắn chợt bừng tỉnh, nhận ra — kế hoạch mà hắn và Đạo Diễn dày công suy tính, có lẽ trong mắt một số thiên tài tuyệt thế, sớm đã thành chuyện hiển nhiên!
“Mới chỉ chốc lát đã đoán thấu mưu tính của trẫm và Đạo Diễn, người này quả thật không đơn giản!”
Thần sắc Chu Đệ dần trở nên âm trầm, khó lường.
Bên cạnh hắn, Kỷ Cương nghe đến đổ mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh, rụt rè hỏi nhỏ:
“Bệ hạ… Thần… có thể xin lui khỏi đây một lúc được không ạ?”
----
Chú thích:
*Đại chất tử nghĩa đen là đứa cháu trai lớn, nhưng trong văn cảnh lịch sử hoặc văn chương cổ, từ này thường được dùng với sắc thái mỉa mai hoặc miệt thị nhẹ để chỉ một người cháu trai vai vế lớn hơn nhưng không được kính trọng, thường là vì bất tài, vô tình vô nghĩa, hoặc làm điều khiến người bề trên bất mãn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận