Dịch: Hoangforever
Từ sau khi Vĩnh Lạc đế có ý lập Trưởng tử làm Thái tử, Nhị hoàng tử Chu Cao Hú nổi giận, liền dọn vào ở hẳn trong Ngục chiếu, còn nói “Ta bây giờ tự mình vào, đỡ cho huynh trưởng sau này đăng cơ làm hoàng đế rồi đích thân động thủ.”
Trớ trêu thay, trong trận Tĩnh Nan, thân là cận vệ của Chu Lệ, chính tai hắn đã từng nghe được lời hứa năm xưa của Chu Đệ dành cho Chu Cao Hú:
“Thế tử thể yếu, con nên gắng sức thay.”
Cho nên, Kỷ Cương hiểu rõ: Dẫu cho Chu Đệ ngoài mặt không nhắc tới, nhưng trong lòng đối với Chu Cao Hú, người đã một đường hộ tống hắn đăng cơ, chắc chắn có chút áy náy.
“Nhị hoàng tử ở trong Ngục Chiếu thế nào rồi?”
Đối mặt với câu hỏi ẩn ý khó dò của Chu Đệ, Kỷ Cương cẩn trọng đáp:
“Hồi bẩm Bệ hạ, Nhị hoàng tử điện hạ gần đây trong ngục tìm được một vị tiên sinh, mỗi ngày đều chuyên tâm học tập.”
“Chuyên tâm học tập??”
Chu Đệ hừ lạnh một tiếng.
“Trẫm từ nhỏ đã mời biết bao nhiêu danh sư đại nho dạy cho hắn, từng người, từng người một đều bị hắn đánh cho chạy mất dép, ai có thể dạy hắn được quá 3 ngày?”
“Bẩm Bệ hạ, lần này thực sự là thật. Đã dạy hơn 1 tháng rồi.”
Kỷ Cương thành thật hồi đáp.
“Hử?”
Đôi mắt Chu Đệ hơi nheo lại.
Kỷ Cương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, thậm chí cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương!
Ngay trong khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí có thể cảm nhận được tử khí đang cận kề!
Kỷ Cương hiểu rất rõ — sau khi đăng cơ, Chu Đệ tuyệt đối không dung tha cho bất kỳ ai đe dọa đến hoàng quyền của ngài ấy.
Nếu Chu Lệ nghi ngờ Kỷ Cương, vị Cẩm y vệ chỉ huy sứ này, cấu kết với nhị hoàng tử, thì chắc chắn sẽ không chút do dự đích thân giết hắn!
Ý niệm này vừa lóe lên, mồ hôi lạnh đã rịn ướt sống lưng Kỷ Cương.
“Bệ hạ!”
Kỷ Cương liền lập tức trịnh trọng vỗ ngực hành lễ quân lễ, cao giọng nói:
“Chuyện này tuyệt đối là thật. Hiện tại, vị tiên sinh Khương Tinh Hỏa kia đang ở dưới gốc cây giảng bài cho Nhị hoàng tử điện hạ!”
Khương Tinh Hỏa??
Chu Đệ âm thầm nhẩm lại cái tên này trong lòng.
Kỷ Cương lúc này mới thở phào ra nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp —— luồng áp lực nghẹt thở vừa rồi, may mà cũng tan biến.
“Dẫn trẫm đến nghe thử.”
Trong lòng Chu Đệ bỗng dâng lên một chút hiếu kỳ.
Kỷ Cương trầm ngâm một lát rồi dè dặt đề nghị:
“Bệ hạ, nếu ngài trực tiếp đến đó, nhị hoàng tử và Khương Tinh Hỏa hai người chắc chắn sẽ kiêng dè, sợ là bệ hạ khó lòng mà có thể nghe được hết nội dung buổi giảng…”
“…Phía sau gốc đại thụ trong Ngục chiếu có một bức tường đặc chế, nối thông với một mật thất. Chúng ta có thể sử dụng kỹ thuật ‘cách vách hữu nhĩ’ mà Cẩm y vệ đã chế tạo từ thời Hồng Vũ để nghe.”
* cách vách hữu nhĩ: vách tường có tai.
Chu Đệ hỏi:
“Ý khanh là, để trẫm… nghe lén bọn họ giảng bài?”
“Khởi bẩm Bệ hạ, đúng là như vậy.”
Kỷ Cương vội vàng giải thích thêm:
“Khi xây dựng bức tường đặc chế này, chúng thần đã vận dụng bí quyết độc môn của Cẩm y vệ, âm thanh chỉ truyền một chiều vào trong mật thất, không bị vọng ra ngoài.”
“Mật thất ấy kín đáo vô cùng, cách âm hoàn hảo. Âm thanh phía bên kia tường vọng vào trong nghe rõ mồn một.”
“Trước kia là để Cẩm y vệ theo dõi tù nhân mưu đồ bạo loạn… Chi bằng, Bệ hạ ngự giá đến đó nghe thử một phen?”
“Được, cứ nghe theo lời khanh.”
Chu Đệ gật đầu chấp thuận.
Kỷ Cương mừng rỡ ra mặt, vội vàng quay sang phân phó một tiểu lại theo hầu:
“Ngươi đi thông báo bên kia, chuẩn bị mật thất, toàn bộ mở ra.”
“Dạ!”
Tiểu lại kia lập tức nhanh bước chân rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Chu Đệ đã tới mật thất trong Ngục Chiếu.
Chỉ thấy trong mật thất có đặt sẵn bàn án với đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên.
Hai tên tiểu lại mỗi người ngồi một bên, chuẩn bị sao chép nội dung nghe lén.
Phía bên tường có một dụng cụ khuếch âm bằng gốm lớn, hình dáng như đĩa ngọc khổng lồ, âm thanh từ phía bên kia tường không ngừng truyền tới.
Chu Đệ đứng lặng nghe một lúc, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ.
“Bẹp bẹp bẹp…”
“Chậc!”
“Ợ… Dưa hấu lính Vệ trồng ở Hiếu Lăng đúng là ngon thật!”
----
Chú thích:
* Trong bối cảnh cổ trang hoặc quân đội truyền thống phương Đông (như thời Minh, Thanh hay thời các triều đại phong kiến Việt Nam), “hành lễ quân nhân” – tức “quân lễ” (軍禮) – là một hình thức chào hỏi, bày tỏ tôn kính hoặc phục tùng giữa các quân nhân, hoặc từ quân nhân đối với cấp trên, hoàng đế, hoặc mệnh lệnh quân pháp.
- Vỗ ngực, khom người hành lễ: đây là một hình thức quân lễ trong cổ trang
→ Thường thấy trong truyện hoặc phim về cẩm y vệ, quân đội nhà Minh.
*Tiểu lại là một chức quan nhỏ trong bộ máy hành chính thời phong kiến Trung Quốc và Việt Nam. Dù là “quan lại”, nhưng địa vị thấp, thường chỉ là người giúp việc hành chính, ghi chép, truyền đạt, hoặc thi hành mệnh lệnh của các quan lớn.
- Giải thích rõ hơn:
Tiểu (小) = nhỏ
Lại (吏) = quan lại, viên chức
Vậy “tiểu lại” là những người làm việc trong nha môn, phủ, huyện, hay các cơ quan hành chính nhưng chỉ giữ vai trò phụ tá, không có quyền định đoạt lớn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận