“Sức công phá của Tam Nguyên Cảnh lớn như vậy, chẳng trách Vương Nguyên nói kẻ mạnh trong Địa Nguyên Cảnh không cần sợ đạn pháo v.v...”, Chu Hạo nghĩ thầm trong lòng.
Ngay cả Vương Nguyên cũng có thể chống lại đạn bằng thân của mình.
Bây giờ hắn đã hiểu mơ hồ về sức mạnh của thanh tiên kiếm ở Thiên Nguyên Cảnh ngày đó.
Quan sát trận chiến, Chu Hạo không để ý rằng tâm trạng của mình dường như đã thay đổi một chút.
Trước đây hắn chỉ ra nhập Nguyên khí xã vì một mục đích nhất định, nhưng bây giờ nó chính là khát vọng của hắn.
“Bùm! bùm!”
Trận chiến vẫn tiếp tục, các đòn tấn công của Vương Nguyên liên tục đánh vào con rùa khổng lồ, dần dần trong mắt nó hiện lên một nỗi sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị Vương Nguyên trực tiếp đánh trả, di chuyển phạm vi luôn trong một khu vực nhất định.
Cuối cùng Vương Nguyên dùng một đao chém vào cổ con rùa khổng lồ, lực phòng ngự của nó quá mạnh, chỉ có một lớp phòng ngự ở phần thân dưới suy yếu.
Con rùa khổng lồ vùng vẫy điên cuồng, nhưng nó chỉ vùng vẫy một thời gian ngắn, rồi nó bất động và tắt thở.
Ngô Lâm cùng Chu Hạo và nhiều Nguyên khí giả khác đi đến đó.
“Haha, Vương Nguyên, sức mạnh của ông đã tiến bộ hơn mấy tháng trước rồi.” Ngô Lâm cười và nói.
Vẻ mặt Vương Nguyên hơi nghiêm túc, ông ta nói: “Ở đây xuất hiện hung thú Tam Nguyên Cảnh, có thể hung thú biến dị khác vẫn đang ẩn nấp đâu đó. Chúng ta hãy tìm qua một lần, nếu như buông lỏng cảnh giác, để những con hung thú biến dị này chạy đến nơi ở của con người thì đó sẽ là một thảm họa khủng khiếp.”
“Tôi vừa mới nghĩ ra ý này, nếu ở đây có hung thú thì chúng nhất định phải ẩn sâu trong lòng đất, nếu chúng ta không đào sâu thì rất khó tìm được chúng.” Ngô Lâm nói.
“Hai chúng ta là người mạnh nhất, có thể cảm nhận được dưới lòng đất có hung thú, nhưng sẽ mất một chút thời gian, đổi lại nguy hiểm sẽ được loại bỏ.” Vương Nguyên nói.
“Ừm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Ngô Lâm gật đầu và rời đi.
Ngô Lâm rời đi, ánh mắt Vương Nguyên nhìn về phía đám người Chu Hạo, nói: "Hiện tại gần như tất cả hung thú đã bị đánh chết, mọi người tự mình hoạt động, nếu như có gì khác thường, phát hiện ra hung thú thì lập tức báo cáo, cho dù thực lực hung thú nhỏ yếu cũng không được ham chiến."
"Vâng.", mọi người cùng gật đầu.
Một số người lộ ra chờ mong trong mắt, lúc trước Lý Phong phát hiện cỏ Viêm Tâm, hơn nữa Vương Nguyên phát hiện được quả Bạch Nguyên nhìn như vô cùng trân quý, nói không chừng bọn họ cũng có thể phát hiện.
Bắt đầu tu luyện, đa phần bọn họ đều là gia cảnh bình thường, đương nhiên vô cùng khan hiếm tài nguyên.
Sau đó, Vương Nguyên cũng nhanh chóng rời đi, đông đảo Nguyên Khí giả bắt đầu tản ra.
"Ha ha, Chu Hạo, tôi đi tìm bảo vật đây, nói không chừng ở đây còn có những bảo vật khác.", Lý Phong cười nói.
Cậu ta có được cỏ Viêm Tâm, trong lòng tất nhiên vô cùng vui sướng.
Chu Hạo gật đầu, đưa mắt nhìn đám người, tuy rằng nói có cơ hội phát hiện được dược thảo trân quý và linh quả, nhưng trước đó phụ cận thôn Chu Gia khẳng định đã bị Ngô Lâm cùng người trong quân đội kiểm tra hết một lần, như cỏ Viêm Tâm cùng quả Bạch Nguyệt đều ở trong đất nên bọn họ không điều tra được, vậy nên muốn dựa vào cách bình thường để tìm kiếm những bảo vật kia gần như là chuyện không có khả năng.
Thật sự có bảo vật thì cũng sẽ không đợi bọn họ đến nhặt.
"Đúng rồi, ở chỗ này đều có dược thảo trân quý và linh quả xuất hiện, như vậy những nơi khác chắc chắn cũng sẽ có, nhất là ở dãy núi, nguyên khí trời đất nồng đậm nhất, dược thảo trân quý cùng linh quả được sinh ra nhất định là càng nhiều, những tài nguyên này thể nào cũng rơi hết vào tay người phía trên.", Chu Hạo suy nghĩ trong lòng.
Dãy núi lúc trước bị quân đội phong tỏa, người ngoài căn bản không có khả năng tiến vào trong đó.
Một quả Chu có thể tạo ra một vị Nguyên Khí giả, khẳng định còn có rất nhiều loại quả còn trân quý hơn cả quả Chu. Hiện tại nghĩ lại, số lượng Nguyên Khí giả trên toàn bộ Trung Quốc có lẽ không ít như bề ngoài mà mọi người biết.
Một lúc lâu sau, Chu Hạo thu liễm cảm xúc trong lòng, Nguyên Khí giả người Hoa Hạ càng nhiều, trong lòng hắn tất nhiên càng cao hứng. Hắn nhanh chóng đi về một phía, là hướng về nhà cũ của hắn.
Sau khi Chu Nguyệt biến mất, Chu Gia Đống, Vương Lan mang theo hắn đi tới thành phố Vu, phòng ốc nhà hắn không có người ở, trước kia ông hắn còn thường xuyên quét dọn, chẳng quả hơn ba năm trước căn nhà này vẫn luôn để trống như vậy.
Mỗi lần Chu Hạo trở về, bên trong đều có rất nhiều mạng nhện, hiện tại căn nhà này xem như hoàn toàn biến mất, hoàn toàn hóa thành phế tích.
Chu Hạo yên lặng đứng ở đây một hồi, lại đi tới trước căn nhà.
"Ông nội, cháu về rồi.", Chu Hạo nhẹ giọng nói, vị trí hắn đứng là nhà của ông nội.
......
Thời gian trôi qua chưa từng dừng lại, nhưng hiện tại thời gian trong đầu chu hạo lại giống như những thước phim, không ngừng lật lại, chờ tới một chỗ lại dừng, sau đó hình ảnh đen trắng không ngừng phóng to, phóng to ra, dần dần trở nên rõ ràng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận