Thế giới lớn Huyền Nham, thế giới lớn Kim Nguyệt...
Hào quang phủ khắp bốn phía, hắc ám nhanh chóng được giải trừ, ánh sáng bị trói buộc bấy lâu lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kích động. Bọn họ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn hư không quen thuộc trong trí nhớ.
Lôi điện, Hỏa diễm đều không còn nữa, khắp nơi đều là phế tích hoang vu, nhưng lại khiến cho lòng người cảm động vô cùng.
“Trời sáng rồi.” Triệu Nham kinh ngạc vươn tay ra, phảng phất giống như có thể bắt được hào quang.
“Hắc ám bị đẩy lùi, ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện.”
“Mối nguy đã được giải trừ rồi.”
...
Khắp nơi vang lên những tiếng reo hò, bọn họ sẽ không cần phải tuyệt vọng chờ đợi cái chết nữa, cũng không cần phải sống trong hoảng hốt nữa.
Sau khi cảm nhận được ánh sáng xuất hiện, những người may mắn sống sót cũng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Vòng xoáy to lớn vẫn đang xoay tròn, nhưng tốc độ rất chậm, không thể nào ảnh hưởng được tới quy tắc vũ trụ nữa.
Những vết nứt hư không chậm rãi được chữa lành.
“Thiên đế, Hạo đế!”
Tất cả mọi người đều thầm gọi tên hai người bọn họ, vui sướng và bi thương đan xen. Trên mặt bọn họ mang theo nụ cười, nhưng lại không cầm được nước mắt lăn xuống. Chỉ có năm vị cường giả Đế cấp mới có thể giải quyết triệt để vòng Hỗn Nguyên, thế nhưng ba ngàn thế giới lớn chỉ có hai vị cường giả Đế cấp là Dương Thiên và Chu Hạo, hai người bọn họ có thể ngăn cản được chắc chắn đã phải trả giá rất lớn.
Bọn họ yên lặng nhìn vòng Hỗn Nguyên, hi vọng có thể nhìn thấy hai thân ảnh bình an vô sự rời khỏi đó.
Nhưng vòng Hỗn Nguyên hoàn toàn không có gì đặc biệt, không xảy ra chút biến hóa nào.
Một số cường giả bay lên hư không, thế nhưng không có cách nào tiếp cận vòng Hỗn Nguyên.
Có khả năng Dương Thiên và Chu Hạo không về được rồi.
...
Sau khi hắc ám biến mất, ba ngàn thế giới lớn, hàng ngàn tỉ thế giới nhỏ đang không ngừng phát triển.
Các thế lực dần dần thành lập lại, thành trì được gây dựng, ba ngàn thế giới lớn hoàn toàn khôi phục lại sự bình ổn như trước.
Những Chưởng khống giả cẩn thận dò xét Tu La Ma giới. Lúc này Tu La Ma giới không còn bất cứ sinh mệnh nào tồn tại nữa, ba ngàn thế giới lớn không còn phải lo lắng về mối uy hiếp này nữa.
Thời gian trôi đi, giống loài đang sinh sôi, những sinh mệnh mới không ngừng ra đời.
Bọn họ xông xáo khắp nơi, thăm dò một số thế giới lớn, thế giới nhỏ, tìm kiếm di tích truyền thừa mà nhóm tiền bối lưu lại.
Có đôi khi, bọn họ cũng sẽ ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Hư không có một vòng xoáy màu đen không ngừng xoay tròn, còn có một khe nứt giống như cắt ngang chân trời, tất cả mọi chỗ ở ba ngàn thế giới lớn đều có thể nhìn thấy, không hề thay đổi, trở thành một phần của ba ngàn thế giới lớn.
Nhóm cường giả còn sống sót sau biến cố cũng trở thành nhóm cường giả cổ xưa nhất bây giờ. Bọn họ thường xuyên nhìn về phía vết nứt và vòng xoáy màu đen kia, giảng giải cho hậu nối của mình về trận chiến giữa hai đại thế giới.
Thế nhưng, năm tháng trôi qua, Thiên đế và Hạo đế đều không trở về.
Hình ảnh hai bóng người phóng thẳng lên trời vĩnh viễn khắc sâu trong lòng bọn họ, không bao giờ có thể xóa nhòa.
Mà sau khi hắc ám rút lui, ánh sáng xuất hiện, ba ngàn thế giới lớn bắt đầu thay đổi lịch của mình. Bọn họ sẽ có hai năm, một năm gọi là năm Hạo Thiên, một năm gọi là năm Thiên Hạo.
...
Thế giới lớn Hỏa Linh, thành Ngân Hà.
Bởi vì địa vị của Chu Hạo nên toàn bộ thành Ngân Hà nghiễm nhiên trở thành một khu thánh địa.
Mặt khác, toàn bộ thành Ngân Hà có gần mười vị Chúa tể, không có bất cứ thế lực nào dám trêu chọc bọn họ.
Lúc này, ở cung điện thành Ngân Hà, có một cô gái đang yên lặng đứng đó.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy màu đen trong hư không. Thế giới màu đỏ, vòng xoáy màu đen, vết nứt kia tạo thành một sự chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Cô gái này chính là Đồng Dao.
Bên cạnh Đồng Dao là một con thú nhỏ bép múp míp, chỉ có điều lúc này gương mặt nó vô cùng ủ rũ.
Đây là Tiểu Kim, trước khi Chu Hạo tiến vào trong vòng Hỗn Nguyên đã để Tiểu Kim lại.
Con thú nhỏ rũ mí mắt, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy hắc ám khổng lồ kia, trong đáy mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Nó nhìn một lúc, sau đó lại giống như mọi ngày, thất vọng nhắm mắt lại, một lúc sau đã bắt đầu ngáy o o.
“Chu Hạo.”
Đồng Dao yên lặng đứng vững, ngẩng đầu nhìn tình cảnh bên trên hư không. Cô chắp hai tay trước ngực, giống như đang cầu nguyện.
Gió nhẹ thổi tới, lay động mái tóc dài của cô, giống như mang theo suy nghĩ của cô bay phiêu lãng.
Phía xa xa, hồ Huyền Nguyệt nổi lên từng gợn sóng, lân quang chớp động, giống như đang kể câu chuyện vẫn còn dang dở.
[Hoàn]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận