“Tiểu thư, Tiểu thư,…”
Liễu Nhi đứng trong phòng, sắc mặt trắng bệch nhìn tiểu thư nhà mình.
Tiểu thư không lớn hơn nàng bao nhiêu, tuổi tác cũng chỉ mười bốn mười lăm, lúc này chính là đang đứng trên một chiếc ghế đẩu, chân nhón lên kéo dải lụa trắng đang rủ xuông từ trên xà nhà.
Liễu Nhi ngửa đầu nhìn, nguyên bản thân thể tiểu thư vốn gầy yếu, lúc này nhìn trông càng gầy yếu hơn.
“Tiểu thư, chúng ta vẫn nên đừng chơi trò này nữa…” Nàng nói lắp ba lắp bắp, vươn tay bắt lấy mép váy tiểu thư.
“Vậy sao được!”
Tiểu thư hô, cúi đầu đối với tiểu nha đầu trợn mắt, đôi mắt hạnh to tròn nay trừng lên một cái trông như muốn chiếm nửa gương mặt, nàng rất nhanh liền ngẩng đầu, tiếp tục nhìn sợi lụa trắng, chỉ để lại cho Liễu Nhi một cái cằm nho nhỏ sắc nhọn tản mát quang nhuận tựa như gốm sứ.
Nhưng lới nói trong miệng nàng cũng không ngừng lại.
“Bà ngoại không thể thay ta đòi công bằng, ta chỉ có thể tự mình đòi lấy công bằng cho bản thân…”
Nàng hiển nhiên đang rất tức giận, nhưng vì âm thanh ngọt ngào nghe thế nào cũng cảm thấy vốn chỉ là lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, chẳng qua có chút hơn bén nhọn.
Liễu Nhi xoay một vòng quanh nàng, vẻ mặt kinh hoàng.
Chỉ là, tiểu thư, có lẽ…, có lẽ chỉ là đồn đãi mà thôi, lời nói của Lâm tiểu thư cũng chưa hẳn có thể tin được.” Nàng run run nói.
Câu nói này làm cho tiểu thư lại cúi đầu, mày liễu dựng đứng.
“Đồn đãi!? Nửa năm trước còn có thể coi là lời đồn đãi, nhưng bây giờ đều trôi qua lâu như vậy, đại mợ cũng hướng nhà họ Ninh chạy biết bao nhiêu chuyến, kết quả như thế nào, đồn đãi không chỉ không biến mất, ngược lại liền ngay cả chuyện cùng ngũ tiểu thư nhà họ Dương đính hôn đều truyền ra. Cẩn Nhi cùng Ninh gia thập thất tiểu thư là bạn tốt nhất, lời nói của nàng làm sao có thể không tin.”
Nàng nói đến đây, nước mắt trong mắt lại rơi xuống tí tách.
“Nhà họ Ninh bọn họ chính là kẻ vong ân bội nghĩa, không chịu thừa nhận hôn ước này với ta, muốn cho thập công tử một mối duyên khác.”
Nói đến đây nâng tay che mặt.
“Nếu như tổ phụ cùng phụ thân ta còn sống, nhà họ Ninh những người kia làm sao dám làm như vậy, chẳng qua cũng là bắt nạt ta không cha không mẹ thôi.”
Phụ như núi, bây giờ phu thân không còn tổ phụ cũng mất, núi đổ, cũng không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, lưu lại mình tiểu thư một bé gái mồ côi, xưa không bằng nay, đành tùy người bắt nạt vậy thôi.
Liễu Nhi nghĩ đến cuộc sống trước kia, lại nghĩ đến cuộc sống bây giờ, tuy rằng chỉ là một cái nha đầu nhưng cũng đa sầu đa cảm, vì thế không nhịn được mà khóc lên.
“Bà ngoại sợ những người nhà họ Ninh kia, ta không sợ” Tiểu thư ngừng khóc, vẩy tay áo, bắt lấy lụa trắng, gương mặt nhỏ xinh căng thẳng, “Ta hôm nay liền thắt cổ, thắt tín bội nghĩa bức tử ta, nhìn xem nhà họ Ninh bọn họ còn mặt mũi nào, ta liền không tin thế gian này trong lòng người còn không có sự công bằng”
Nàng nói xong lại không chần chờ nữa mà thò đầu vào trong dải lụa trắng.
Liễu Nhi bị dọa đến lập tức ôm lấy chân nàng.
Hành động này khiến cả hai đều giật mình lung lay, dưới chân tiểu thư, chiếc ghế đẩu cũng đi theo suýt nữa lảo đảo, mấy tiếng thét chói tai vang lên.
“Ngươi bây giờ đừng ôm, tốt xấu gì để ta siết một chút, có chút dấu siết lên lại ôm.” Tiểu thư mang theo vài phần tức giận lên giọng khiển trách.
Thì ra chỉ là làm bộ làm tịch, cũng không phải muốn chết thật.
Liễu Nhi mang theo vài phần kinh hoàng buông tay ra.
“Ngươi đứng xa chút.” Tiểu thư còn nói thêm.
Liễu Nhi chỉ có thể phải lùi lại vài bước, gương mặt tái nhợt nhìn nàng.
Tiểu thư lúc này mới vừa lòng hít một hơi thật sâu thò đầu vào dải lụa trắng dò thử.
“Ngươi nhớ trước tiên đi nói với bà ngoại, nói với đại mợ không có tác dụng gì.” Nàng lại dặn dò.
Liễu Nhi liên tục gật đầu.
“Nhà họ Ninh, lần này xem các người làm thế nào đề xử lý.” Tiểu thư oán hận nói, cắn răng đưa tay đưa tay bắt lụa trắng lại đá một cái ngã chiếc ghế đẩu.
Ngạt thở, đau quá…
Một chút cũng không dễ chịu.
Chân nàng không khỏi liên tục đá, không chơi nữa, không chơi nữa.
Kêu lên a, a khiến Liễu Nhi bị vô cùng sợ hãi, nhanh chóng bổ nhào qua, nhưng vì nhỏ gầy, căn bản cũng không ôm nổi tiểu thư đang vung chân đá loạn xạ.
“Tiểu thư, tiểu thư, người đừng động.” Nàng không khỏi hô.
Khó khăn lắm mới ôm chắc lấy được, lại phát hiện bản thân căn bản liền không còn sức lực ôm đại tiểu thư nâng lên.
Làm sao bây giờ!? Làm sao bây giờ!?
Liễu Nhi cắn rang run run liều mạng ôm người đẩy lên.
Nhưng dần dần tiểu thư không giẫy dụa nữa, lại cũng không la hét, thân thể cũng mềm oặt xuống.
Nàng không khỏi ngẩng đầu đầu lên nhìn, nhìn đến gương mặt tiểu thư nguyên bản kiều diễm như hoa nay sắc mặt xanh mét, hai mắt trợn trừng, đầu lưỡi lè ra…
“Người đâu… người đâu rồi…”
Liễu Nhi ngã ngồi dưới đất, miệng lẩm bẩm, chợt vừa lăn vừa bò xông ra.
“Người đâu rồi mau tới đây, mau tới đây, cứu mạng, cứu mạng đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận