Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Phong Nguyệt Liên Thành (Hoa Âm hệ liệt)
  4. Chương 5: Cửu Thiên Côn Lôn Mở Cung Điện (5)

Phong Nguyệt Liên Thành (Hoa Âm hệ liệt)

  • 89 lượt xem
  • 873 chữ
  • 2024-12-23 23:53:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Thân thể già nua của Dương Kế Thịnh run lên dữ dội, đôi mắt nhắm nghiền bỗng nhiên mở to.

Dương Nhất Chi nước mắt lưng tròng, quỳ sụp xuống trước mặt Dương Kế Thịnh, dập đầu thật mạnh.

Có lẽ, hắn bôn ba giang hồ, gánh vác đạo nghĩa võ lâm, chẳng qua chỉ vì một lời kỳ vọng, một câu khẳng định của người cha này.

Chẳng qua chỉ vì mong có một ngày, có thể trở lại cánh cửa đó, bước qua khoảng sân đó.

Một cái cúi đầu thật sâu, chính là năm tháng vô tình, cưỡng ép lãng quên quá khứ.

Là lúc một mình bước ra khỏi cánh cửa đó, cơn thịnh nộ như sấm sét của người cha nghiêm khắc, cũng là nỗi đau phiêu bạt chốn giang hồ muôn dặm.

Là ánh nắng yếu ớt rải rác trong sân nhà năm nào, mà hắn vẫn luôn khắc ghi.

Tình cảm thời niên thiếu 14 năm trước, khi gặp lại, sao mà thê lương đến vậy.

Hắn lệ rơi đầy mặt.

Hắn chưa từng oán hận cha, chỉ là cúi đầu áy náy, áy náy vì bản thân không thể mang lại chút vinh quang nào cho người cha nghiêm khắc.

Ánh mắt Dương Kế Thịnh nhìn xuống Dương Nhất Chi, lại một lần nữa run rẩy dữ dội.

Dẫu ông có là cây đại thụ che trời, thì lúc này đây, toàn thân cũng chỉ còn lại lá úa vàng sắp lìa cành.

Lá rụng về cội, cội ở nơi đâu?

Ông ta có thể đuổi đứa con yếu ớt ra khỏi nhà, nhưng lại không thể quên từng chút từng chút nuôi nấng nó trưởng thành.

Cho dù năm tháng đổi thay, ông ta vẫn nhận ra người trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đó là sự cảm ứng giữa máu mủ ruột thịt, khiến ông ta biết thiếu niên đang quỳ trước mặt, chính là đứa con bé bỏng đã vô số lần chạy nhảy trong sân nhà mình.

Dương Kế Thịnh chậm rãi nhắm mắt lại, ông ta chỉ có thể nhìn một lần.

Mười ba năm trước ân đoạn nghĩa tuyệt, ông ta chỉ có thể nhìn một lần.

Một lần này, liệu có thể quên hết vinh nhục?

Một lần này, liệu có thể thấu hết thê lương?

Một lần này, liệu có thể thu lại những tháng ngày y từng vui vẻ phụng dưỡng dưới gối?

Quá khứ tựa bụi trần cuốn bay, nhưng sao mà nặng nề, tựa như một cơn bạo bệnh.

Dương Nhất Chi nghẹn ngào: "Cha, con đến cứu cha..."

Tay hắn vừa chạm vào xiềng xích trên người Dương Kế Thịnh, Dương Kế Thịnh bỗng mở to mắt, ánh nhìn đã trở nên vô cùng kiên nghị và sắc bén: "Dừng tay!"

Dương Nhất Chi kinh ngạc sững sờ, ngây người nhìn Dương Kế Thịnh.

Giữa xiềng xích rách nát, ánh mắt sắc bén ấy khiến Dương Kế Thịnh trông vô cùng uy nghiêm: "Ta là ai?"

Dương Nhất Chi không thể trả lời.

Chàng hoàn toàn bị câu hỏi bất ngờ này làm cho chấn động, mọi thứ đều đông cứng trong khoảnh khắc.

Dương Kế Thịnh lạnh lùng nói: "Ta là Thượng thư Bộ Binh Đại Minh Dương Kế Thịnh!"

Dương Nhất Chi kinh ngạc.

Ông ta nhìn chằm chằm Dương Nhất Chi, nói từng chữ một: "Ta, không, có, con, trai!"

Dương Nhất Chi ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Hắn ngây người nhìn lão nhân trước mặt, tuy rằng ông ta đã già nua, tiều tụy, hốc hác đến mức gần như hắn cũng không nhận ra, nhưng sự cố chấp và kiên cường ấy vẫn như năm nào.

Dương Nhất Chi chỉ cảm thấy một cơn đau nhói lan ra từ tim chạy khắp cơ thể - đây là nỗi đau mà 10 năm bôn ba giang hồ, dù có bị thương nặng đến đâu, chàng cũng chưa từng trải qua.

Dương Kế Thịnh chậm rãi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi ngay ngắn trong xe tù.

Lưng ông ta thẳng tắp, thân thể cũng không còn run rẩy nữa.

Tinh thần và khí phách của ông ta, tất cả đều hóa thành sự uy nghiêm, chống đỡ lấy thân thể già nua đã trải qua bao nhiêu mưa gió bão bùng.

Dương Nhất Chi vẫn ngây người nhìn Dương Kế Thịnh, hồi lâu, bỗng cúi đầu, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ vạt áo trắng như tuyết của hắn.

Trời đất vô ngôn.

*vô ngôn: im lặng

Sương mù càng dày đặc hơn.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Chỉ có máu tươi trên vạt áo chưa kịp khô.

Nhưng, hắn vẫn không thể trơ mắt nhìn cha mình bị giam cầm, cho dù ông ta có thừa nhận hắn hay không cũng vậy.

"Ta là Thượng thư Bộ Binh Đại Minh Dương Kế Thịnh."

"Ta không có con trai."

Dương Nhất Chi cười đau khổ, hướng Dương Kế Thịnh cúi đầu bái ông thật sâu.

Cúi lạy này, chứa đựng bao nhiêu bất lực, bao nhiêu đau thương.

Dương Kế Thịnh vẫn nhắm chặt mắt, không nhìn hắn .

Dương Nhất Chi từ từ ngẩng đầu, giọng khàn khàn: "Vậy thì..."

Hắn cúi đầu ho khan, cố gắng đè nén khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực, mới có thể khó khăn thốt ra ba chữ: "Dương... Dương đại nhân, phải làm sao ngài mới chịu đi cùng ta?"

Dương Kế Thịnh quay mặt đi, không nói một lời.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top