Đầu tháng ba thời tiết lúc nóng lúc lạnh. Từ căn hộ cũ nát vọng tiếng thái thịt, xào rau, thi thoảng còn có tiếng la mắng con mình của một người phụ nữ.
Hoa Cẩm vừa mở cửa phòng, liền bắt gặp một cậu nhóc mặc đồng phục màu lam, trên vai còn đeo cặp xách đứng trước hành lang. Nghe thấy tiếng mở cửa, gương mặt đang ủ rũ chợt ngẩng đầu lên nhìn. Còn người phụ nữ vừa la mắng kia khi thấy cô ra, thì cột lại đầu tóc xoăn bù xù của mình: "Tiểu Hoa, đi làm sớm vậy à?"
Hoa Cẩm cùng chị ấy xã giao vài câu. Chị Cầm thi thoảng còn dùng tay vuốt lại mớ tóc của mình, rồi cột sang một bên. Thằng nhóc con chị ấy thì đứng cạnh không dám hé răng, y hệt như một củ khoai bất động.
Thấy Hoa Cẩm đang nhìn thằng nhóc nhà mình, chị Cầm ngưng chải tóc, tiếp tục quát mắng cậu ta thêm vài câu nữa.
"Chị Cầm." Hoa Cẩm lấy di động ra xem, khéo léo dừng cơn thịn nộ của chị ấy xuống: "Em sắp trễ tàu rồi, có gì mai nói tiếp nhé!" Nói xong thì cô rời bước xuống cầu thang, tiếng guốc lộc cộc cũng không ăn thua gì với cái đèn cảm ứng đang hỏng ở hành lang kia.
Đi xuống dưới lầu, cô lại nghe chị Cầm chửi con mình tiếp.
Hoa Cẩm giải quyết bữa sáng tại quán ăn quen thuộc xong, vừa mới đi ra, lại thấy thằng nhóc con chị Cầm đang ủ rũ đi trên đường. Nhìn tốc độ đi của cậu ta, y hệt như ốc sên bị ép rời khỏi vỏ của mình vậy.
Cô nhìn đường phố xe cô tấp nập uốn lượn, ngược lại với thời tiết thì ảm đạm, mang theo không khí nặng nề vô cùng. Thế thì đã sao? Vì cuộc sống, ai cũng phải tự vực dậy tinh thần để tiếp tục chiến đấu.
"Đi đường cẩn thận." Hoa Cẩm đi nhanh về phía trước, kéo cặp của cậu nhóc kia lôi lại. Chỉ trong chớp mắt, một chiếc xe ở phía bên đường lao đến, khoảng cách đến cậu nhóc này chỉ vỏn vẹn vài ba bước chân.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn Hoa Cẩm, gương mặt ngơ ngác mờ mịt, hơn nửa ngày mới có thể mở miệng lên tiếng: "Cảm ơn, chị Hoa Cẩm!"
"Không có chi." Hoa Cẩm nhoẻn miệng cười, có cô gái nào hơn hai mươi mà không thích nhóc con kêu mình là chị đâu?
"Đi đường nhớ chú ý xe cộ, an toàn vẫn là trên hết." Hoa Cẩm giúp cậu nhóc chỉnh lại cổ áo đồng phục, nhìn cậu rời đi thì mới xoa đầu gối hơi đau của mình, mới xoay người đi về hướng khác.
Ở cái thành phố náo nhiệt này, mỗi người đều không thể dừng bước chân mình lại. Bởi vì ai cũng muốn sinh tồn, muốn cắm rễ, muốn an cư lạc nghiệp tại đây. Có người tới, có kẻ đi, chỉ có thành phố này mãi mãi trường tồn và ngày một trở nên phát triển hơn mà thôi.
Hoa Cẩm đảo mắt nhìn dòng người đang chen chúc nhau dưới tàu điện ngầm, rồi dừng lại chỗ cô bé đang bán nghệ. Mọi người đều bận rộn, chẳng ai đủ thời gian rảnh rỗi để dừng lại lắng nghe cả. Cô moi trong túi áo khoác ra vài đồng lẻ, bỏ vào hộp trước mặt cô bé.
"Cảm ơn!" Cô bé bán nghệ nhỏ giọng nói.
Cô bé có gương mặt khá bầu bĩnh, ánh mắt trong veo tĩnh lặng nhưng lại tràn ngập một niềm hy vọng. Hoa Cẩm đúc tay mình vào lại túi áo, mỉm cười nói: "Không cần khách sáo! Buổi sáng ai nấy cũng vội đi làm, nên không ai đủ thời gian để ý chuyện khác."
Vừa nói cô vừa chỉ hướng người bảo vệ đang đi tới: "Chỗ này hình như không cho phép nghệ sĩ biểu diễn, chi bằng em đổi sang chỗ khác thì tốt hơn đấy?!"
Rõ ràng chỉ là hát rạo kiếm ăn, lại được đối phương gọi là nghệ sĩ. Cô bé mỉm cười cảm kích nhìn Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cũng cười khách khí đáp lại, rồi hòa vào dòng người ra trạm tàu điện ngầm.
Bị gió lạnh quật một hồi, Hoa Cẩm tăng tốc rảo bước nhanh hơn đến chỗ làm của mình.
"Tiểu Hoa Hoa." Đàm Viên nhìn thấy Hoa Cẩm từ xa, vội mở cửa cho cô vào trong. "Hôm nay trời gió lớn quá, có lạnh lắm không?"
"Hơi lạnh chút thôi." Hoa Cẩm xoa tay cho bớt lạnh, rồi cởi áo khoác ra gấp lại cho vào tủ đựng đồ, sau đó dọn dẹp chuẩn bị mở cửa tiệm. Đồ bày trí trong tiệm hết thảy đều là đồ thêu thủ công, với đồ sơn mài. Đa phần là những tác phẩm mà cha mẹ Đàm Viên làm ra, dùng để trang trí trong tiệm cũng như để chào khách.
Hai bác giờ cũng đã có tuổi, nên không thể quản lý tiệm được nữa, nên đã bàn giao lại cho Đàm Viên làm bà chủ. Còn cô? Chặc, chắc cũng có thể miễn cưỡng coi là phó bà chủ đi? Hai đứa làm việc với nhau khác ăn ý, nên mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ thoải mái.
"Tối qua có người đặt thêu một bức tranh cá chép. Cậu biết đấy, thêu cá chép không phải là sở trường của mình. Cho nên mối này, phiền cậu vất vả một phen rồi." Đàm Viên nhoài người xuống bàn, lười biếng ngáp một cái. "Giới trẻ bây giờ ấy, thật không hiểu sao lại có đam mê với cá chép, tôn thờ gấu trúc như vậy. Kỹ thuật thêu Tứ Xuyên của chúng ta đa dạng như thế, cớ sao vẫn đắt hàng nhất hai mẫu này không biết nữa?!"
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Hoa Cẩm. Này thì con nhỏ không có chút phản ứng, vẫn thong thả lau chùi cẩn thận cái quạt tròn thêu hoa tiết cá chép và hoa sen. Như thể chỉ cẩn làm vậy, thì cây quạt sẽ có phép thần biến ra một đống vàng cho nó xài không bằng ấy.
"Xì." Sau khi lau cây quạt xong, Hoa Cẩm mới nhìn Đàm Viên nói: "Bánh trôi nhỏ, cậu là người dung tục, làm sao hiểu được tinh hoa của cá chép cơ chứ?!"
"Được rồi." Đàm Viên gật đầu: "Cậu không nên tên là Hoa Cẩm, mà nên tên là Hoa Cẩm cá chép thì đúng hơn đó."
"Nếu mấy chú cảnh sát không phiền, tớ còn muốn đổi thành Hoa Cẩm cá chép gấu trúc luôn cơ. Vừa có gấu vừa có cá, may mắn lắm luôn đó!" Hoa cẩm ngồi xuống ghế, nhìn một lượt xung quanh. Cửa Tiệm này tuy không lớn lắm, nhưng được cái trang trí tinh tế, nhìn có phong cách rất riêng. 1
Giá sản phẩm so với mặt bằng chung trên thị trường cao hơn, nhưng bù lại đều là đồ thủ công mỹ nghệ, chất liệu vải cũng được dùng loại gấm đắc nhất Tứ Xuyên. Chỉ tiếc, nhịp sống quá nhanh, rất ít người chịu bỏ tiền ra đặt mua mấy thứ đồ thêu thủ công này lắm. Vì để bắt kịp thời đại, thoát ly với kiếp buôn bán ế ẩm triền miên. Các cô cũng phải đánh lẻ sang làm mấy loại trang sức thêu, túi cầu phúc, khăn choàng cổ...
Một sô thanh niên có máu nghệ thuật, vẫn chịu bỏ tiền ra mua mấy đồ truyền thống này về để phối đồ.
Đối với nhiều khách hàng mà nói, họ không để ý đâu là đồ Thục Thiêu, hàng thêu Hồ Nam, Tô Châu, Việt Thêu... mà họ chỉ quan tâm đến nó xinh đẹp thế nào, giá cả có hợp lý hay không mà thôi. Hoa Cẩm và Đàm Viên biết rõ điều đó, nên để duy trì cửa tiệm hai cô phải chạy theo xu hướng, nhưng vẫn phải giữ cho mình nét truyền thống đặc trưng riêng của Thục thêu.
Cha mẹ Đàm Viên là nghệ nhân thêu truyền thống. Nên hai bác không biết cái gì là "Chạy theo thời thế", nhưng thấy trong tiệm khách trẻ ngày một tăng, cả hai cũng không nói ra nói vào gì nữa.
Hoa Cẩm ngồi vào bàn thêu, tiếp tục thêu bức công danh phú quý. Còn Đàm Viên thì đi đốt huân hương trong tiệm, có thể miễn cưỡng mang lại một chút cảm giác cổ xưa cho tiệm.
Hiện tại đồ sản xuất bằng máy tràn lan, nhưng khi bán ra thì lại quảng bá đồ thủ công mỹ nghệ lừa đảo khách hàng. Cho nên đối với việc ngồi thêu tại tiệm, không chỉ có thể thu hút lòng hiếu kỳ của khách, còn cho họ thêm lòng tin những món đồ trong tiệm đều là đồ thủ công thực thụ.
Những năm gần đây, giới trẻ cũng đang dần có hứng thú với truyền thống nghệ thuật. Để trục lợi, nhiều thương nhân đã ăn gian nói dối mặt hàng của mình là đồ thêu tay, dẫn đến nhiều khách hàng bị lừa và nhận định đồ thủ công cũng chỉ có thế mà thôi.
Mẹ của Đàm Viên, cũng là thầy của Hoa Cẩm, cũng hay thở dài khi nghĩ đến việc này. Thế giới rộng lớn như vậy, chỉ một mình bà thì không thể làm thay đổi hết tư tưởng của người khác. Việc duy nhất bà có thể làm, chính là không thay đổi tâm ý thưở ban sơ của mình, để mỗi tác phẩm tạo ra đều thật hoàn mĩ và đặc sắc.
Buổi sáng thường là thời điểm vắng khách nhất. Hoa Cẩm thêu được một chút, thì nghe thấy phía cửa có tiếng chân người bước vào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo khoác màu xám, đang đứng ngoài cửa dòm ngó xung quanh, hai tay thiếu tự nhiên đặt phía sau lưng, thoạt nhìn có chút do dự.
Buông kim thêu xuống, Hoa Cẩm đứng dậy đi về phía đối phương: "Xin chào quý khách, ngài cần gì thì cứ vào tiệm từ từ tham quan ạ."
Người đàn ông cười ái ngại, thấy Hoa Cẩm không chú ý đến mình mới bước vào trong xem. Động tác rất cẩn thận, như thể ông ta sợ đi mạnh một chút thì sàn nhà sẽ bị hư không bằng vậy.
Người đàn ông đi vòng tiệm nhìn, thi thoảng để ý xem Hoa Cẩm có chú ý đến mình hay không mới thở phào nhìn đồ tiếp. Trông tiệm có trưng bày túi xách cổ, giày Thục thêu tinh xảo, quạt tròn, vật trang trí, áo choàng, mũ... nói chung là cái gì cần cũng có thể mua được tại đây. Thậm chí còn cón một bộ mũ phượng khang choàng vai bản nhỏ.
"Cho tôi hỏi... tiệm có bán chăn không?" Người đàn ông không nói giọng phổ thông, quay đầu nhìn Hoa Cẩm hỏi. "Là loại chăn long phượng trình tường ấy."
Vào cái thời đại này, chăn ga đa dang phong phú, máy móc cũng có thể làm ra một bộ chăn cực phẩm. Nhưng loại long phượng trình tường này thì phải thêu thủ công, không chỉ mất nhiều thời gian còn phải hao tâm tổn trí lắm mới có thể làm ra. Đối với nhiều người mà nói, đó là một loại chăn được xếp vào hàng đồ cổ, hầu như không còn mấy ai dùng đến, vì thế tiệm cũng không chuẩn bị sẵn loại này. "Thật ngại quá, tiệm chúng tôi không có bán chăn long phượng trình tường."
Nghe Hoa Cẩm nói vậy, người đàn ông như đã đoán trước được câu trả lời, nên chỉ gật đầu rồi quay đầu đi ra ngoài.
"Xin đợi một chút!" Hoa Cẩm thấy thời tiết lạnh lẽo thế này, mà đối phương vẫn có thể đi được mồ hôi đầy đầu nên suy nghĩ lại. Xoay người rót cho ông ta một chén nước, rồi mới hỏi: "Ngài nhất định phải mua chăn long phượng sao?"
Người đàn ông ăn mặc xuề xoa, đến cửa tiệm được trang hoàng tinh xảo thế này đã thấy thiếu tự nhiên lắm rồi, nay còn được cô chủ mời nước càng làm ông lúng túng. Gương mặt ông đầy u sầu, nét nhăn trên trán lưu lại một đường sâu, bàn tay cầm ly nước run nhẹ.
Ông ta u sầu một lúc, nhìn cô gái trẻ trung xa lạ trước mặt thở dài nói.
"Hơn hai mươi năm trước, ta cùng với mẹ sắp nhỏ kết hôn. Khi đó, ta nói với cô ấy về sau có tiền nhất định sẽ mua giường long phượng để bù đắp. Nhưng sau đó thì mấy đứa nhỏ ra đời, tiền thuê nhà, học phí, sinh hoạt, cộng thêm phải lo chửa bệnh cho cha ta nên cô ấy đi làm khắp nơi kiếm tiền. Giờ cô ấy sinh bệnh rồi, ta mới nhớ mình đã hứa hẹn quá nhiều với cô ấy mà không làm được." Người đàn ông bốn mươi tuổi ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm mặt khóc rống lên. Dáng vẻ khi khóc của ông ta rất khó coi, thậm chí còn bị lộ ra áo sơ mi đã cũ bên trong lớp áo khoác.
"Ta không làm được gì cho cô ấy. Ta đúng là một người đàn ông vô tích sự nhất trên đời...." Người đàn ông khàn giọng nói: "Thật vất vả lắm mới kiếm được tiền đưa cô ấy đi khám bệnh, thì bác sĩ lại nói cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Ông trời không có mắt, thật là bất công mà..."
Nhìn gương mặt phong sương của đối phương, luôn miệng khen vợ mình đã tốt thế nào, ngược lại tự nói chính bản thân vô dụng. Ông ta nói muốn hoàn thành tâm niệm cuối cùng của vợ mình, nhưng tìm mãi vẫn không thấy được tiệm nào bán chăn long phượng.
Nhìn một người đàn ông khóc thành ra đáng thương như vậy, Đàm Viên vô thức nhìn sang Hoa Cẩm. Đáng tiếc, Hoa Cẩm đang cuối đầu nên cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của Hoa Cẩm lúc này thế nào.
"Nghe giộng của chú, chắc là người Tây Nam đúng không? Nói không chừng chúng ta còn là đồng hương nữa đấy." Hoa Cẩm ngẩng đầu, dúi khăn giấy vào trong tay người đàn ông đang khóc đến thương tâm trên sàn nhà. "Nếu chú thật sự cần, thì cháu có thể làm gấp một bộ cho chú."
Chăn long phượng cũng từng là Thục thêu được khách hàng ưa thích.
Trên đời này không thiếu những điều bất hạnh. Có bệnh thì phải trị, cũng là một trong những quan niệm của nhiều người. Người thường chắc có thể không biết, để đưa được người lên thành phố lớn chửa bệnh là một điều khó khăn đến nhường nào?
Đặt trước tiền tài, có khi tình cảm giữa người với người còn không chịu nổi một đòn. Nên cũng chính vì thế, người ta mới nhận ra đâu mới là chân tình hiếm thấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận