- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Phiên Ngoại : Vũ Khuynh Thành - Trường Tương Tư (Dịch)
- Chương 1: Tiết tử : Sinh tử vô thoại
Cẩn thận chiết nước thuốc đen sì từ trong ấm ra chén măng sứ trắng, động tác hành vân lưu loát tựa như đã làm hàng trăm hàng ngàn lần. Y cười khổ, một kẻ chả hiểu về y thuật như y nhưng mấy năm qua việc nắm rõ dược liệu cách chữa bệnh cùng điều phối thuốc lại làm một cách thuần thục như vậy. Bưng chén thuốc ra ngoài, căn phòng sắc thuốc đầy hương vị thảo y, mùi vị nồng đặc như vậy đã theo y quanh quẩn nhiều năm, dường như mùi vị thảo dược đã ăn sâu vào trong cơ thể y vậy
Đẩy cửa bước nhẹ vào phòng, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức người trong phòng
Trời tờ mờ còn sớm, sương nhẹ lanh lãnh mang hương vị cây cỏ khiến cho lòng người dễ chịu thoải mái, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu vào phòng, gió đưa đẩy khiến cho mảnh bạch lụa tung bay, hé lộ dung nhan khuynh thế của người nằm trong phòng. Ngũ quan tinh tế thành thục, mi mục thanh tú mang ba phần thánh khiết hai phần mị hoặc bốn phần ung dung tự tại, cái mũi nhỏ xinh phập phồng, hơi thở điều đặn, làn môi quyến rũ tuyệt đẹp, này dung nhan khuynh thành khuynh quốc thế gian hiếm có. Nữ tử nằm đó, mái tóc đen dài chảy xuôi cùng với làn dạ như mỹ ngọc trân quý, yên lặng nằm đó thôi cũng đủ cho thiên địa ảm đạm thất sắc. Rõ ràng đã đến tuổi bán trăm nhưng phong vận này, cốt cách này tựa như nữ nhân ấy chỉ mới ba mươi, thành thục xinh đẹp….
Bạch y nam tử nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt chén thuốc trên bàn, ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay ôn nhu vuốt nhẹ nữ tử, ánh mắt nhu tình tựa hải, dường như trên thế gian này chẳng có gì lọt được vào đôi hắc mâu sâu thẳm ấy của hắn ngoại trừ nữ nhân nằm trước mặt
“ Thần…!!” có lẽ ánh mắt của bạch y nam tử quá chăm chú khiến cho nữ tử đang yên giấc giật mình tỉnh dậy, khóe môi cong cong tiếu dung tuyệt mĩ. Bạch y nam tử cười yếu ớt, cúi đầu xuống hôn nhẹ mái tóc của người trong lòng, khàn khàn lên tiếng : “ Thành nhi! Uống thuốc thôi…”
“ Thần, cần chi phải lừa mình dối người chứ…ta biết rõ, mình không còn bao lâu, dùng dược vật,…cũng vậy thôi…” Vũ Khuynh Thành than nhẹ, đưa tay nắm lấy tay của bạch y nam tử, người này bàn tay ấy vẫn ấm áp hữu lực như vậy. Nam nhân này, dung mạo vẫn tuyệt thế như ngày nào chỉ có điều mi gian phảng phất nhàn nhạt ưu sầu, ánh mắt u uẩn tang thương luôn khiến cho lòng nàng đau, y đã vì nàng vất vả quá nhiều rồi, một đầu ô phát tóc đen nay cũng điểm vài sợi bạc trắng, càng khiến cho y thêm ba phần lạnh nhạt thành thục.
Vũ Khuynh Thành nàng hiểu rõ, thời gian nàng còn tại thế không lâu, nếu không phải Thần hắn mấy năm nay vận dụng tài lực, thu thập kì trân dị bảo, tài dược hiếm thấy e rằng nàng đã đi lâu rồi. Đáng nhẽ với võ công cùng tu vi hơn trăm năm của nàng cùng với tác dụng của ngũ đại thần quả thì Vũ Khuynh Thành nàng có thể sống ít nhất cả trăm năm, hưởng thận phồn hoa nhân gian nhưng năm xưa rơi từ Hắc nhai xuống, cả người hầu như kinh mạch đứt đoạn lục phủ ngũ tạng điều chấn thương, xương cốt không có cái nào còn nguyên vẹn…..tuy Chu giáng hồng chữa khỏi nhưng cũng không phải hoàn toàn khỏe mạnh, di chứng, có chứ không phải không. Mười mấy năm qua cơ thể nàng từ từ suy yếu, tốc độ lão hóa cơ quan bên trong cơ thể nhanh gấp đôi người bình thường, có thể còn đi được…là may mắn lắm rồi. Cả trăm năm nội lực cũng vô dụng, ngoại trừ trú nhan cũng không còn tác dụng gì khác, Vũ Khuynh Thành nhợt nhạt cười, có thể sống đến gần 50 tuổi, đối nàng đã là thiên thượng ban cho ân tình rồi, chỉ là…
“ Thành nhi…có phải là nàng trách ta…” Tiêu Dạ Thần liễm hạ mi mắt, âm thanh mỏi mệt. Hắn điều biết nếu không phải hắn cố chấp không buông tay thì Thành nhi có thể ra đi yên ổn rồi, là hắn cố chấp, hắn kiên trì, hắn tham lam nụ cười ôn nhuận cùng ánh mắt ấm áp của nàng cho nên mới níu kéo nàng lại
“ Ngốc quá! Ta vẫn luôn luyến tiếc ngươi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười khẽ, nhưng ta không muốn ngươi vì ta bôn ba mệt mỏi như vậy. Vũ Khuynh Thành đưa tay ôn nhu chạm vào khuôn mặt của y, thở dài : “ đừng làm gì cả, chỉ cần mấy ngày này…bên cạnh ta, được không?” Mấy năm nay, hễ nghe ở đâu có kì dược y điều dục ngựa ngàn dặm tìm đến mới yên tâm, một kẻ chẳng hiểu được y thuật như y nhưng vì nàng lại trở thành nghiên cứu y thuật, ngay cả y thánh cũng nhiều lần khen tặng. Vũ Khuynh Thành nhắm mắt, lòng nhàn nhạt chua xót, nam nhân này lúc nào cũng vì nàng, cũng chỉ vì nàng mà thôi, bắt đầu từ cái ngày gặp nhau ấy, lúc đó từ khoảnh khắc ây…hắn Tiêu Dạ Thần vì một Vũ Khuynh Thành nghiêng cả một đời tình, chấp nhất một thế yêu, điên đảo cả thiên hạ…này là si nhân, si nhân a…
“ Được…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười , Thành nhi nàng biết rõ, lời nói của nàng ta chưa từng không nghe mà. Ánh mắt tràn đầy ấp áp, mãn nhãn tang thương. Thành nhi của y, càng ngày càng ngủ nhiều, cơ thể suy yếu đến mức chỉ còn có thể nằm trên giường hay những hoạt động thật nhỏ thôi. Biết rõ là như vậy nhưng lòng vẫn từng đợt trừu đau, Thành nhi, phải chăng nàng biết mỗi ngày nhìn nàng như vậy lòng ta đau không thở nỗi cho nên mới buông tay? Thật ra ta điều biết nếu nàng không còn thì ta cũng không ở lại một mình, nhưng ta luyến tiếc…thế gian nếu như có luân hồi, thì có lẽ sẽ rất lâu…….rất lâu ta mới gặp lại nàng, ta vẫn luyến tiếc cho nên cố chấp không muốn buông tay…
Tháng ba mùa xuân, khí trời ấm áp, thiên nhiên xinh đẹp
Huyết mẫu đơn nở rộ, từng cánh hoa đỏ như máu, yêu diễm xinh đẹp rập rờn trong gió, thoắt chốc vỡ ra, bay bay trong không trung, một trời hoa đẹp diễm mỹ
Căn nhà gỗ nhỏ xinh, không gian rộng rãi, một vườn hoa yêu diễm, có núi sững sững đằng trước, bên cạnh dòng sông xanh vắt lượn lờ trôi, thảo nguyên bạt ngàn rộng lớn……nơi đây chẳng khác nào chốn thế ngoại đào viên, tránh xa mọi ưu phiền nhân thế
Đây cũng là nơi y và nàng chọn chốn dừng chân, là căn nhà nho nhỏ….là gia..mỗi khi tung hoành tứ phương, ngao du thiên hạ, đây là nơi ở mỗi khi bọn họ quay về, cũng là nơi mà hai người sống yên tĩnh trong những ngày cuối cuộc đời…
Nắng nhẹ, ấm áp
Bạch y nam tử nhẹ nhàng ôm người trong lòng ra ghế nằm phơi nắng, động tác nhẹ nhàng tựa như dùng tất cả sự ôn nhu của y vậy, bởi lẽ hồng y nữ tử giờ khắc này đây cũng giống như một búp bê thủy tinh xinh đẹp, những cũng thật dễ vỡ, cứ tưởng chỉ một cử động quá mạnh mẽ thôi cũng khiến cho nữ nhân ấy đổ vỡ
Suối tóc đen dài tùy ý chảy xuôi qua bờ vai, thật dài, đen óng ả vẫn như ngày nào, làn da tựa mỹ ngọc trắng nõn không tỳ vết, Vũ Khuynh Thành ở cái tuổi bán trăm này mà dung mạo vẫn như xưa, người ngoài nhìn vào cứ ngớ nữ tử ấy chỉ đang an tường nằm trên tháp ghế thôi…có ai biết, cơ thể bên trong dần dần héo rút, thời gian vốn không còn nhiều
“ Mùa xuân năm nay..rất đẹp…” Vũ Khuynh Thành khẽ cười, sóng mắt ôn nhuận, thoải mái cứ như vậy nằm trên ghế, vẫn ung dung tự tại song có thể nhích người dậy, có thể đứng dậy ngắm cánh đối với nàng giờ khắc này đây thật quá khó khăn
Tiêu Dạ Thần cẩn thận chỉnh vị trí cho Vũ Khuynh Thành ngồi một cách thoải mái nhất, y ôn nhu cười : “ Thành nhi! Có mệt không?”
“ Không mệt!” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, khẽ nhắm mắt, hít nhẹ không khí trong lành, khóe môi cong cong tiếu dung tuyệt đẹp. Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười, lẳng lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn nàng, cả trăm vạn lần, tựa rằng dung nhan này khắc sâu trong từng nét kí ức, những với y lúc nào cũng không đủ, mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm…chỉ hận ngày ngày có thể nhìn có thể chạm vào nàng ấy, đối y như có cả thế gian trong tay, cái cảm giác này lúc nào cũng đong đầy như vậy, không thay đổi, dù là lúc sơ ngộ hay mấy mươi năm kết tóc phu thê, với Tiêu Dạ Thần…Vũ Khuynh Thành mãi mãi là phần mềm mại ấm áp nhất trong cõi lòng băng giá vạn năm của y. Cảm tình này….đến khi nào mới nhạt nhòa trôi vào quên lãng?
“ Thần…có thể đàn cho ta một khúc?” Vũ Khuynh Thành mở mắt, bất chợt yêu cầu. Tiêu Dạ Thần gật đầu, ngồi vào bàn cầm, đưa tay lên gãy…..
Tang…tình,….tang…
Như là gió thổi, như là nước trôi, như âm thanh đất trời…cầm âm hòa cùng thiên địa, vĩnh cửu với thời gian, này thanh âm khi trầm khi bỗng, lúc bi lúc hoan, khi thì nỉ non thầm thì, lúc lại hùng tráng tựa như trăm ngàn con sóng đập vào bờ, tựa khúc ca truyền thuyết ngàn năm
Bạch y nam tử ôn nhu cười, dung mạo vẫn tuấn mỹ vô trù, này mày kiếm tràn đầy anh khí, mũi cao thẳng khiến ngũ quan của y cân xứng không tỳ vết, bạc môi tà mị tự tiếu phi tiếu, mái tóc đen huyền điểm vài sợi trắng khiến cho dung nhan như họa kia càng thành thục mị lực
Tay gãy cầm, khí chất cao quý ưu nhã, sóng mắt lúc nào cũng chỉ chăm chú nhìn về phía nữ nhân hồng y, nhu tình tựa hải
Vũ Khuynh Thành im lặng lắng nghe, thật đẹp……tiếng đàn của y lúc nào cũng tuyệt diệu như vậy
Kia đôi nhãn mâu lúc nào cũng nhu tình như vậy, hơn ba mươi năm từ lúc sơ ngộ, nhãn thần ấy vẹn nguyên thâm tình như thuở ban đầu, một khi chạm mắt, khó có thể thoát ra ngoài
Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt, hơn ba mươi năm…gặp nhau, hiểu nhau…yêu nhau, này phân cảm tình cứ âm ĩ dạt dào, nàng tự nhận mình chưa bao giờ quá tin tưởng vào hai chữ tình ái ấy, nhưng lại có thể yêu một người đến như vậy, cảm giác này… thật tuyệt! có thể được yêu, có thể yêu…nhân sinh còn gì hối tiếc?
Một đóa mẫu đơn yêu diễm trước mặt nàng, Vũ Khuynh Thành mỉm cười nhận lấy, lên tiếng : “ Thần! cầm nghệ lại tăng một bậc…”
Tiêu Dạ Thần mỉm cười, nhu nhu mái tóc của Vũ Khuynh Thành, hôn nhẹ vầng trán của nàng, nhẹ giọng lên tiếng : “ cầm âm của ta, cũng chỉ có mình nàng thưởng thức”. Lời hứa năm xưa chỉ vì một mình nàng mà gãy đàn, ta vẫn luôn giữ đúng lời. Đưa tay mềm nhẹ vuốt đóa mẫu đơn : “ Thành nhi! Mẫu đơn chi hoa…cũng chỉ mình nàng mới xứng cầm lấy” . Cao quý, ung dung, thánh khiết…
Vũ Khuynh Thành tựa nhẹ vào lồng ngực ấm áp của y, âm thanh ủ rũ : “ nếu có thể…. Ta thật hi vọng có thể vì ngươi mà vũ một khúc”. Tiêu dạ thần nghe vậy, mỉm cười dịu dàng : “ điệu vũ của nàng…ta vẫn luôn ghi khắc”. Y lấy tay chỉ vào đầu mình cùng tim của mình. Chỉ cần là nàng, dù bất cứ một chuyện gì, lớn hay nhỏ…..ta điều dụng tâm ghi nhớ..
Vũ Khuynh Thành yếu ớt cười : “ ta..biết..” nàng điều biết cả, chúng ta…đã quá hiểu rõ đối phương rồi. Bất chợt không biết vì sao sóng mắt có chút cay cay, Vũ Khuynh Thành khẽ nhắm mắt, che đi phút chốc bốc đồng của lòng mình, cứ như vậy yên lặng tựa vào lòng của y, Tiêu Dạ Thần vươn tay ôm chặt lấy, hít nhẹ hương thơm thanh lãnh của người trong lòng. Hai người cứ như vậy yên lặng ở bên nhau, từng giây từng phút thế này…cũng điều đáng quý. Tiêu Dạ Thần y thầm nghĩ, nếu thời gian cứ như vậy dừng lại thì hay biết mấy, nếu có thể cứ như vậy dừng lại,…đối y đó là hạnh phúc nhất thế gian
“ Thần! chải đầu giúp ta..” Vũ Khuynh Thành ngồi trước gương nhìn Tiêu Dạ Thần mà nói như vậy. Hôm nay tinh thần của nàng rất tốt, có thể bước đi chậm, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt lấp lánh tràn đầy sức sống. Tiêu Dạ Thần đạm cười, cầm lấy chiếc lược gỗ nhẹ nhàng đưa tay chải tóc, động tác lưu loát như nước chảy mây bay, quen thuộc vô cùng. Có ai tin được, một Tiêu đại công tử danh chấn thiên hạ lại làm những việc nữ nhi thường tình một cách quen thuộc như vậy?
Mái tóc đã chải xong, quấn gọn bởi một chi đào mộc trâm, thanh nhã cao quý, Vũ Khuynh Thành vẫn một thân hồng y tuyệt đẹp, hôm nay trông nàng rạng ngời, khuynh thành khuynh quốc. Tiêu Dạ Thần giúp đỡ Vũ Khuynh Thành bước chậm ra vườn hoa, trên môi lúc nào cười cười yếu ớt, chỉ là hàng mi dài của y cụp xuống, che đi bối rối cùng xót lòng….
Hồi quan phản chiếu…thật đẹp cũng thật đau…
“ Thần, lại tặng cho ta vài đóa hoa được không?” Vũ Khuynh Thành ngồi vào ghế, âm thanh dịu dàng. Tiêu Dạ Thần gật đầu, tiến lại mảnh vườn đầy hoa, mẫu đơn rực rỡ xinh đẹp, chọn ra những bông đẹp nhất, ngắt lấy đem đến cho Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành đưa tay đón lấy, ôn nhu vuốt ve….
Tiêu Dạ Thần không nói gì, đầu của y cúi xuống, áp nhẹ lên trên đầu ối của Vũ Khuynh Thành, cứ như vậy yên lặng nằm……
Vũ Khuynh Thành thấy vậy, đạm cười, vuốt nhẹ mái tóc của y, cứ như vậy liên tục
Đáng lẽ, lời muốn nói nhiều lắm, có chăng vì quá nhiều lời muốn thốt lên nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vì thế cứ nghẹn ngay cổ họng, không thể nói thành tiếng?
“ Thần…! ngươi có biết từ lúc lần đầu tiên tương ngộ, ba mươi hai năm về trước, tại cánh rừng ngày ấy…ta cứ ngỡ..mình gặp được thiên thần”
“ Quả thật! dù với thiên hạ….ngươi là ác quỷ, nhưng với ta ngươi lúc nào cũng là vị thiên thần tuyệt vời nhất, cả một đời, một thể ôn nhu bảo hộ ta, bên cạnh ta…”
“ Có thể được gặp ngươi…có thể được yêu ngươi, có thể được ngươi yêu..Vũ Khuynh Thành kiếp này sinh không uổng…dù cho chia xa gia đình, dù cho vượt ngàn năm thời không đến nơi xa lạ này đây…ta cũng không hối hận”
“ Thần! biết không, hối tiếc nhất của ta….chính là ra đi trước ngươi! Ngươi đã quá mệt rồi, mà ta lúc nào cũng khiến cho ngươi mệt mỏi thôi”
“ Thành nhi…” Tiêu Dạ Thần than nhẹ, ngẩng đầu đối diện cùng Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành không đợi y tiếp tục lên tiếng, đưa ngón tay trước môi y, ngăn lại, nàng ôn nhu cười, lại nói : “ đừng nói! ta điều biết”
“ Mỗi ngày ngươi luôn vì ta, từ những việc nhỏ nhất cũng để ý đến sở thích của ta… cả một đời của ngươi…lúc nào cũng vì ta. Ta không nghĩ rằng ta nợ ngươi, hay ngươi nợ ta…giữa chúng ta vốn không có hai chữ ai nợ ai, đúng không? Ta an tâm hưởng thụ ôn nhu của ngươi, sủng nịnh của ngươi…tất cả những gì ngươi làm, ta điều cho là hiển nhiên…có lẽ giữa chúng ta, hai mà một. Cho nên trước mặt ngươi ta có thể là ta, ung dung, tùy hứng, cũng lắm lúc trẻ con…bởi vì ta biết , chỉ cần là ta, ngươi điều bao dung, điều chấp nhận..”
Vũ Khuynh Thành cười, ánh mắt ôn nhuận nịch nhân, đưa tay của y áp nhẹ lên mặt của mình, tay của y…rất ấm, không giống nàng, từ lúc trụy nhai, cơ thể dễ dàng nhập hàn, thường xuyên lãnh…
Cố nhướng người tiến gần về phía y, vòng tay quanh cổ của y, môi của nàng điểm nhẹ vào bạc thần tà mị của Tiêu Dạ Thần, ôn nhu hôn đi lên, nụ hôn kể đầy cảm tình, là yêu thương, là nhu tình ấm áp…tràn đầy dịu dàng…Tiêu Dạ Thần tùy ý để cho Vũ Khuynh Thành chủ động, cứ như vậy thật sâu lặng yên nhìn nàng, tình… dịu dàng, lan tỏa…
Thần, nếu kiếp sau gặp lại….hãy để ta thủ hộ ngươi…
“ Thần! yêu cầu cuối cùng của ta….có thể hát cho ta một khúc được không?” Vũ Khuynh Thành đặt cằm của mình vào vai của y, hai tay vòng lấy phần eo của y, âm thanh trầm nhẹ….rất nhẹ…. Tiêu Dạ Thần áp chế trong lòng cảm xúc, lên tiếng : “ ân!.” Y đưa tay ôm chặt lấy nàng, một tay ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, ừ thì y là tuyệt đại công tử, không gì không thông nhưng quả thật để cho một đại nam nhân như y xướng khúc quả là có chút kì quặc, dù gì y cũng chưa từng hát mà…
Nửa đêm huyền cầm, tưởng niệm hai ba tiếng
Từng sóng từng sóng đến tầng tầng
Ngươi khó khăn mở miệng. Dùng ngư lân làm chứng
Nói thiên định trêu ngươi. Ngươi không thể yêu ta
Ta biết nơi cấm hải kia nguy hiểm………..
Nhưng ta không bỏ xuống được tưởng niệm đối với ngươi
Một tay y nhẹ nhàng vỗ về lấy lưng ái nhân, ánh mắt xa xăm niệm tưởng, âm điệu dễ nghe tiếp tục vút lên, như gần như xa… Vũ Khuynh Thành khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt đẹp, khẽ nhắm mắt, nét mặt an tường vô cùng tựa như trẻ sơ sinh, hồn nhiên, an tĩnh..…
Thần….chung quy..ta luyến tiếc ngươi…rất luyến tiếc….!!!
Núi như sóng châm như mưa cũng theo gió bay lên
Đáy biển dừng lại ở ngươi
Thiên vấn dùng hai tay đổi lại cánh có hay không nguyện ý
Ta đặt hai tay xuống đi cùng ngươi
Ngàn năm sau sẽ có người trong truyền thuyết
Mượn ánh trăng đêm tư niệm nhìn ra
Nhưng sau mưa tạnh rồi lôi minh ta gãy cánh
Đừng nhìn ta chìm sâu vào biển
Không biết từ khi nào hai bàn tay mỏng manh yếu ớt bám vào vạc áo của y chợt buông xuống, không còn chút lực, hơi thở nhẹ nhàng lúc nãy còn đang bên tai hốt nhiên im bặc…Tiêu Dạ Thần hai bàn tay run rẫy, cố sức bám chặt vào vạc áo, dồn hết sức của mình ôm Vũ Khuynh Thành vào trong lòng, dù vậy vẫn thật ôn nhuận, nam nhân này luôn luyến tiếc để người lòng mình chịu ủy khuất, dù chỉ một chút xíu…
Âm thanh đứt quãng, ô iếc khó khăn để thốt thành tiếng, nén xuống lòng mình, y lại lên tiếng, trầm thấp, dịu dàng….
Núi như sóng châm…. như mưa cũng theo gió bay lên
Đáy biển dừng lại….. ở ngươi
Thiên vấn dùng…. hai tay đổi lại cánh… có hay không nguyện ý
Ta đặt hai tay xuống đi cùng… ngươi
Ngàn năm sau…. sẽ có người từ trong truyền thuyết
Cậy nguyệt quang… là ai đang khóc?
Sau mưa tạnh lôi minh nguyên lai là ngươi
Ta hóa thành truyền thuyết bảo vệ ngươi….
Ngàn năm…sau..sẽ có người trong..truyền thuyết…
Mượn ánh trăng…đem tư niệm nhìn ra…
Sau mưa tạnh lôi mình nguyên lai là ngươi….ta hóa thành truyền thuyết bảo vệ ngươi…bảo vệ ngươi…
(Truyền thuyết)
“ Thành nhi?!.ta xướng khúc…có hay không dễ nghe..?”
“ Ta…vẫn sẽ bên cạnh nàng, bảo vệ nàng…dù là ngàn năm…được không?!!”
Y vùi mặt mình vào đôi bờ vai mỏng manh của nàng, hương vị nữ tử quen thuộc, vấn vít nơi chóp mũi, mùi hương thanh lãnh quen thuộc cả đời không thể quên, đôi ta hữu lực cứ như vậy ôm lấy hồng y nữ nhân, bàn tay bấu chặt vào vạc áo, những đốt tay trắng bệt, run rẫy…
Bắc chu quốc mùa xuân ấm áp động lòng người, nắng tháng ba lộng lẫy tuyệt đẹp, không quá gay gắt, nhẹ nhàng như vòng tay của mẹ thiên nhiên ôm lấy cảnh vật nơi đây. Vườn mẫu đơn huyết lệ yêu diễm cứ thong thả đong đưa theo gió, ngẩn ngơ với đất trời, trên cao trời trong xanh, xanh thẳm êm đềm như ngày nào….tất cả thật bình thường, thường thường như mọi ngày….
Trên mảnh sân nhỏ, chiếc ghế dài, bạch y nam tử ôm lấy hồng y nữ nhân…cứ như vậy tưởng chừng sánh cùng thiên địa, vĩnh cửu….
Này là tình, này là ái, này là yêu….
Này là niệm, này là tưởng, này là nhớ….
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận