Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Phật Độ Ta Không Độ Nàng
  4. Chương 4: 4

Phật Độ Ta Không Độ Nàng

  • 452 lượt xem
  • 1902 chữ
  • 2021-08-06 09:12:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Một đoá bồ đề trên cây bồ đề, lạnh lùng nhìn bụi trần ngàn năm chốn nhân thế. Rồi một ngày quên nguyện ước tu hành, cầu luân hồi thành kẻ phàm trần, chỉ để nắm tay một người đi khắp nhân gian…

Dưới bóng cây bồ đề cổ thụ xanh um lá là hai 2 bóng người nhỏ bé, 1 kẻ đang tíu tít tìm dế, bắt chim, một kẻ trọc đầu đang ngồi khoanh chân tu niệm. Đó là tiểu quận chúa Tiểu Linh và tiểu hòa thượng Vô Trần. Kể từ mùa đông năm trước theo cha đến đây nhậm chức và gặp gỡ Vô Trần, mỗi ngày mở mắt ra, Quận chúa đều vội vội vàng vàng sửa soạn leo lên núi, khi thì đi cùng cha, khi lại một mình dẫn theo một thị nữ, và ngày nào cũng không quên mang một xiên kẹo hồ lô cho hắn. Tới nơi, quận chúa sẽ tha thẩn ngoài sân chờ Vô Trần tụng kinh buổi sáng xong, sau đó loanh quanh gần bên chơi cùng gã cho tới chiều.
- Tiểu hòa thượng, ngày nào ngươi cũng ngồi như vậy không cảm thấy chán sao?
- Vậy ngày nào quận chúa cũng lên chùa chơi, có thấy chán không?
- Không chán!
- Vậy tiểu tăng cũng không chán.
Ban đầu Vô Trần thấy hơi phiền phức, nhưng sau cũng quen và dần cảm thấy thích thú, đây là lần đầu tiên hắn chơi cùng một đứa trẻ cùng trang lứa. Vì trong chùa đều là các sư huynh, sư thúc đĩnh đạc, sư phụ lo Vô Trần buồn chán, vậy nên cũng không nói gì khi Quận Chúa ngày ngày lên chơi, có đôi khi ngài còn dạo quanh, trò chuyện cùng hai đứa trẻ.
- Đại sư, vì sao cây bồ đề này chỉ nở một bông hoa?
3 người cùng ngước nhìn lên bông hoa duy nhất trên cây, trắng muốt như sương mai, thanh tao như ngọc, vô cùng đẹp đẽ nhưng có điều cũng rất lẻ loi.
- Cây bồ đề đó mỗi năm chỉ nở 1 bông duy nhất, đúng vị trí đó không thay đổi. – Sư phụ trầm ngâm nói.
- Vì sao ạ? – đến lượt Vô Trần thắc mắc.
Sư phụ Diệp Lạc khẽ thở dài:
- Muốn trả lời câu hỏi này, trước tiên phải nhắc đến một truyền thuyết đã lưu truyền từ rất xa xưa.
Hai đứa trẻ ngẩn ngơ chăm chú.
Trăm ngàn năm trước đây, Có một đóa hoa bồ đề từng ngồi nhìn đức phật tọa thiện mà sinh linh tính. Mặc cho thế gian vật đổi sao dời, mây bay vần vũ, thì dưới hào quang đức phật, đóa bồ đề vẫn thanh tịnh, tinh khôi.
Sáng sớm ngày kia, khi hừng đông vừa thức giấc, một chiếc kiệu hoa hối hả chạy qua, quấn theo bụi mịt mù như đang vội vã lắm, rồi độ nửa nén nhang sau, chàng tráng sĩ cưỡi ngựa rắng hộc tốc đuổi theo. Một ánh nhìn da diết, một giọt lệ chơi vơi đã theo vó ngựa phi, cuốn bụi trần vương vào trái tim hoa bồ đề thanh khiết.
Những ngày sau này, từ niềm kiêu hãnh của một đóa hoa nở ngàn năm, bồ đề tàn héo đi vì nỗi tương tư mong ngóng. Sau cùng, khi nguyên thần bước ra từ cánh hoa tàn úa, Bồ đề đến trước mặt đức phật cầu xin:
– Thưa Đức Phật, xin hãy cho con được hoá kiếp làm người.
Đức Phật đã thấu tỏ nỗi lòng của hoa nhỏ, Ngài nói:
– Con đã tu hành trên cây bồ đề cả nghìn năm, nay cớ sao lại để cho dục niệm làm hỏng mất công quả tu hành?
– Xưa kia ngự trên cây bồ đề, con cứ ngỡ đã rời xa mọi thứ của phàm trần, nay mới thấy ái tình khó có thể buông bỏ được. Ngàn năm tu hành, con đã nếm trải đủ mọi bi hoan sầu khổ, nhưng chưa hề biết thế nào là tình ái, vậy mong Đức Phật từ bi cho con được một lần nếm trải, dù kết quả ra sao, con cũng không hối hận.
– Được, vậy ta sẽ giúp con toại nguyện. Có điều nhân gian hiểm ác, ta cho con ba chữ này làm vật hộ thân. Phải nhớ không được dùng cả ba chữ cùng một lúc, mà mỗi kiếp luân hồi con chỉ được dùng một chữ mà thôi.
Hoa bồ đề vâng lời đức phật, đón lấy 3 chữ và hoan hỉ bước vào kiếp sống luân hồi đầu tiên.
Phong thư đầu tiên có chứ Phú, và quả thật, ở kiếp sống này nàng sinh ra trong một gia đình phú quý, 7 đời làm tướng chiến công hiển hách. Nhà họ Vương nơi sinh ra bồ đề đã kết thân với nhà họ Mạnh, hai bên ngầm định sẽ có ngày kết thông gia. Lần đầu tiên gặp Mạnh công tử, Bồ đề đã biết đây là người mà đời này nàng muốn kiếm tìm, duy chỉ có chàng…
Mặc dù Mạnh công tử kiên quyết chối từ nhưng hôn lễ vẫn được tiến hành trong sự ép buộc. Khi rượu cạn tiệc tan, chỉ còn hai người trong phòng hoa chúc, chàng mới kể cho bồ đề nghe về mối tình thầm lặng mà chàng dành cho a hoàn của mình, người đã túc trực bên chàng suốt những ngày chinh chiến.
Cô gái ấy, dẫu không có danh vọng, không địa vị, không tiền tài, cũng không học thức, nhưng lại là bậc tài hoa uyên bác, thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nghe chàng đọc sách mà thuộc hết mọi chuyện kim cổ đông tây. Chính cô gái ấy đã hiến kế cho chàng để vượt qua mọi cạm bẫy trên sa trường.
Hoa Bồ Đề nghe câu chuyện của chàng mà trái tim tan vỡ. Đã có duyên gặp gỡ, nhưng lại chẳng có được trái tim chàng. Vì quá buồn đau, nàng sớm kết thúc kiếp sống này vì ốm đau bệnh tật.
Nàng nhận ra rằng, tiền bạc, danh phận, hết thảy chỉ là vật ngoại thân. Nữ nhân không cần tiền, mà cần trí, mới có thể níu giữ những gì thuộc về mình. Và như thể Đức Phật hiểu suy nghĩ này của nàng, phong thư thứ hai là chữ “Trí”.
Ở kiếp sống thứ 2, Hoa Bồ Đề là con gái một thầy đồ có tiếng, từ nhỏ nàng đã tỏ rõ là cô bé thông minh lanh lợi, lớn lên thì thông tuệ hiểu biết. Sự tài hoa của nàng khiến đấng mày râu cũng thẹn thùng. Nàng đem lòng yêu một thư sinh nho nhã – học trò ưu tú của cha mình, vừa gặp lần đầu, nàng đã thấy đây là người mà bao lâu nay mình tìm kiếm.
Nhưng trời hay đùa lòng người, nữ nhân mà thư sinh đem lòng ái mộ lại là cô bạn gái thân thiết nhà bên của Hoa Bồ Đề. Cô gái ấy mặc dù không thông tuệ giỏi giang, nhưng lại là người xinh đẹp động lòng người.
Bồ Đề cay đắng nhận ra, phàm là nữ nhân trên đời, thứ quan trọng nhất là sắc.
Như hiểu được nỗi lòng nàng, phong thư thứ 3 mà Phật tổ cho nàng chứa chữ “Sắc”.
Hoa bồ đề trrong kiếp này là một cô gái xinh đẹp động lòng, hoa nhường nguyệt thẹn. Ở kiếp này nàng không dám chủ động tìm tới chàng trai mà lặng im chờ đợi. Không ngờ có ngày, chàng đến tận cửa cầu hôn. Hoa Bồ Đề hạnh phúc vô vàn, vậy là sau bao kiếp chờ đợi, cuối cùng mối tình sâu đậm của nàng cũng đơm hoa kết trái.
Nhưng oái oăm thay, ngay trước lễ cưới 1 ngày, nàng bàng hoàng nhận được hung tin: tân lang chết tức tưởi trong tay một toán cướp dọc đường. Quá đau khổ, nàng buông bỏ mà quyên sinh. Tìm đến cầu nại hà, nơi các vong hồn uống canh vong tình để quên đi kí ức, nàng cầu xin Mạnh Bà cho nàng gặp người mình yêu một lần cuối. Mạnh bà lắc đầu khuyên:
- Duyên đến là mây tụ, duyên hết là mây tan, số phận đã định rồi, cô còn lưu luyến làm chi cho thêm đau lòng?
Nhưng thấy nàng quá tha thiết, Mạnh Bà gật đầu ưng thuận gọi người đưa chàng trai đến. Chàng nhìn nàng, vẫn khuôn mặt, dáng hình như vậy, nhưng ánh mắt đã không còn như xưa. Chàng chỉ bình thản nói:
– Ta đã trả xong mối tình ba đời ba kiếp của nàng rồi, cớ sao nàng còn theo ta tới tận nơi địa phủ này? Vân Nhi đã phải đợi ta quá lâu, ta phải đi tìm Vân Nhi của ta đây!
Hoa bồ đề dường như ngã quỵ, không muốn tin vào đôi tai mình, Trong phút chốc, nàng thấy mình trở lại là nguyên thần của đóa hoa bồ đề trên tay Phật. Ngài nói:
- Đến lúc này, con vẫn còn ảo tường vào ái tình cõi thế gian sao? Vậy hãy để ta cho con biết, Mạnh Phong vốn không thuộc về con, mà thuộc về Vân Nhi. Vân Nhi chính là cô gái bên trong chiếc kiệu hồng mà tráng sĩ theo đuổi năm xưa, cũng chính là nữ a hoàn tài trí bên cạnh Mạnh Phong công tử. Kiếp trước, Vân Nhi là dải mây hồng trên núi, còn Mạnh Phong là gió thổi ngoài khơi. Mây và Gió vốn có hẹn ước từ xa xưa, nên vĩnh viễn thuộc về nhau. Còn con, chỉ là đóa hoa trên cây bồ đề, vốn rất thuần khiết thanh cao, đừng nên vì một ngọn gió thoảng qua mà ngả mình theo gió, dễ nhuốm bụi trần!
Rồi Đức Phật thu lại ba phong thư trên tay nàng, Ngài nói tiếp:
- Phú, Trí, Sắc, những thứ đối với người phàm là vô cùng quan trọng, chúng có khiến con hạnh phúc không? Là một sinh mệnh trong cõi hồng trần, duy chỉ có tu hành mới là vật hộ thân vĩnh viễn. Tu hành ấy, có thể biến kẻ ngu muội trở nên thông tuệ, khiến kẻ u mê thành người tỉnh táo, khiến kẻ cuồng si sớm được giác ngộ. Ta mong con sớm cắt bỏ trần duyên, đoạn tuyệt giấc mộng kê vàng, mang hành trang gọn nhẹ lên đường, trở lại là đóa hoa bồ đề nơi cõi Phật.
Hoa bồ đề thấu hiểu lời phật. Quả thật, trần duyên cũng giống như kiếp cỏ cây, có ưu nhã khi hoa nở thì cũng phải tiêu điều lúc hoa tàn. Hết thảy mọi tình cảm thế gian, cứ ngỡ là mộng đẹp thì đều không tránh khỏi trời đất xoay vần, khiến người trong cuộc đành bất lực mà nhìn hoa rơi.
Từ đó, nàng trở về làm kiếp hoa bồ đề, bắt đầu trở lại tu luyện từ đầu, cũng kể từ đó, cây hoa bồ đề trong chùa ta, mỗi năm chỉ có một bông hoa nở.
- Ngốc nghếch
- Ngốc nghếch
Cả Vô Trần và Tiểu Linh cùng đồng thanh lên tiếng khi nghe hết câu chuyện. Sư Phụ hỏi từng người vì sao lại phát biểu như trên. Vô Trần chắp tay, nhẹ như không nói:
- Một đóa hoa thanh khiết tinh khôi lại từ bỏ ngàn năm tu luyện để chạy theo một thứ phù du như ái tình. Đó chính là sai lầm lớn nhất!
Tiểu Linh ngược lại phản đối nói to:
- Không đúng, ngốc nghếch vì bỏ cuộc khi chưa có được người mình yêu. Nếu là ta, nhất định đời đời kiếp kiếp sẽ đầu thai đi đến tìm chàng, dù trăm kiếp, ngàn kiếp. Người ta thích, dù có thế nào ta cũng mãi không thể buông.

(Dựa theo sự tích Hoa Bồ Đề)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top