Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Nội Tuyến (Dịch)
  4. Chương 38: Hết cách phải cúi đầu. (1)

Nội Tuyến (Dịch)

  • 38 lượt xem
  • 1214 chữ
  • 2025-08-12 08:03:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Buổi tuần kỳ lạ cứ thế nhanh chóng trôi qua.

Buổi trưa ngày hôm đó Mộc Khánh Thần đang bận rộn chuyện kinh doanh thì nhận được điện thoại của bác sĩ Phùng Trường Tường, ông ta ngây ra mất một giây mới vỗ đầu mình. Thôi hỏng, bận rộn quá quên mất cả việc chính rồi, hôm qua đã hẹn trước, không ngờ rằng sáng hôm nay nhiều việc quá, cứ việc nọ nối việc kia, không rút mình ra được, thế là quên béng mất.

Nhận điện thoại, vừa nghe nói bác sĩ Phùng tới làm Lão Mộc cuống cả lên, vội vàng giao công việc lại cho trợ lý Nghiêm Luật, đích thân đi đón tiếp.

Không dạy được con là lỗi của cha, câu nói cổ tới giờ vẫn không hề sai, nói ra vấn đề của người làm cha như ông ta thực sự là không ít. Mười năm qua, quan hệ giữa hai cha con chỉ duy trì ở cuộc điện thoại xin tiền định kỳ mỗi tháng mà thôi, còn đúng giờ hơn cả trả khoản vay tín dụng. Con trai ông ta cũng rất dứt khoát, từ việc gọi điện thoại cho tới bây giờ chỉ tóm gọn lại bằng một tin nhắn ba chữ.

" Cha, gửi tiền."

Đúng thế, trừ thực hiện nghĩa vụ cấp tiên cho con ra, Mộc Khánh Thần không tìm ra được mình còn làm gì cho con nữa, càng nghĩ lại chuyện này càng khiến trong lòng ông ta sợ hãi, cho nên luôn theo bản năng né tránh nghĩ lại chuyện cũ. Thậm chí tiềm thức còn né tránh cả đứa con này, bởi vì y chính là đại biểu cho rất nhiều cậu chuyện cũ. Mỗi lần né tránh đối với ông ta mà nói đều là một sự dày vò, cứ như thế lâu dân, ông ta sắp bỏ quên mất phần tình thân còn sót lại này rồi.

Vội vàng rời khỏi cửa đại sảnh, Khách sạn Khánh Thần nằm trên đường Hải Phòng, con đường dài hơn 1 km này là đường duy nhất mang tên một thành phố nước ngoài còn tồn tại ở Thượng Hải. Khách sạn chỉ ba sao thôi, có điều được cái là ở đoạn đường rất tốt, mỗi năm đến mùa du lịch đều thu được không ít. Đối với người tay trắng dựng nghiệp như ông ta mà nói, cứ mỗi lần đứng trước khách sạn đều sinh ra một cảm giác thành tựu, nhưng mỗi lần nghĩ tới con trai, cảm giác thành tựu đó lại bị phai nhạt đi không ít.

Vẻ mặt dần dần trở nên khẩn trương, đôi mắt dân dần trở nên nghiêm túc, tâm tình thì dân dần xấu đi, bác sĩ Phùng tới tận nhà khiến cho Lão Mộc không thể không suy nghĩ linh tỉnh.

Có phải thằng nhãi ranh đó lại gây họa rồi không, có phải là lại trộm cắp của người ta rồi không? Hoặc tệ hơn nữa, có phải là dụ dỗ con gái nhà người ta đi mất, nếu có chuyện nào tệ hơn thì chỉ có thể là trộm cả đồ lẫn trộm người mà thôi. Mộc Khánh Thần biết ở phương diện này con trai ông ta có thứ bản lĩnh thần thông quảng đại, bất kể là thiếu nữ mười tám tuổi hay là thiếu phụ ba mươi tám tuổi, y đều dám ra tay tán tỉnh, hơn nữa tỉ lệ thành công còn cực cao.

Còn khả năng nào khác đâu, bất kể là nó làm gì thì cũng chắc chắn một điều là nó gây họa rồi.

Lần này phải mất bao nhiêu tiên mới dẹp yên được đây?

Mười vạn hay là hai mươi vạn?

Khi Mộc Khánh Thần nhìn thấy xe bác sĩ Phùng tới thì đã đưa ra phán đoán tệ nhất rồi.

Mưa nửa buổi sáng, Thượng Hải thời gian này hiếm ngày nào không mưa, mưa đã tạnh rồi, tới giờ đường vẫn còn ướt. Trên vỉa hè, những phiến đá vuông vức tưới ướt biến thành màu thẫm, khiến con đường mang nhiều nét cổ kính này tăng thêm một phần khí chất.

Mộc Khánh Thần bước qua vỉa hè đi tới bắt tay với bác sĩ Phùng vừa trên xe xuống, dáng vẻ khiêm nhường mang chút nịnh nọt của người làm ăn, đó là bản lĩnh mất nhiều năm mới luyện ra được, bằng vào nụ cười này khiến đối phương dù tức giận đến mấy cũng khó mà phát ra được.

Cơ mà hình như chuyện có khác biệt so với tưởng tượng của Lão Mộc, bác sĩ Phùng cắt ngang lời xin lỗi luôn mồm của ông ta:" Ông chủ Mộc, tôi biết là anh rất bận cho nên mới đem những thứ này tới, để cho anh tu mình xem qua."

" Vâng, tôi biết, thằng nhãi ranh đó lại lừa tiền của ai rôi? Không sao, bác sĩ Phùng ... Có tôi ở đây, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện gì, anh cũng tính lên tôi là được."

Mộc Khánh Thần trước tiên xoa dịu đối phương trước, chủ động nhận lỗi sẽ luôn tốt hơn, không có người ta có cớ đẩy mâu thuẫn lên cao hơn. Vừa nghe tới xem qua, là tim Lão Mộc đã tăng tốc, biết ngay mà cái thằng nhãi ranh đó lại viết giấy vay nợ rồi.

" Chúng ta vào trong nói chuyện đi ... Ông chủ Mộc này, tâm thái của anh thế này là không đúng."

Bác sĩ Phùng hơi ngẩn ra mấy giây rồi đoán được phản ứng bất thường của Lão Mộc do đâu: "Tâm thái của tôi có vấn đề sao?" Ông chủ Mộc không hiểu:

"Đúng, trước tiên tôi nói với anh, chuyện không hề như anh tưởng tượng, thứ tới tôi phải nói với anh, cho dù chuyện có đúng như anh tưởng tượng thì anh cũng không thể đi vào vết xe đổ trước kia nữa."

Bác sĩ Phùng nghiêm túc nói:" Tôi đã nói cách làm của anh là sai, anh vẫn không thay đổi được, lại kỳ vọng người khác thay đổi à?"

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi đã thành phản xạ có điều kiện rồi, chỉ cân có người tìm tới nhà là tám chín phân mười vì thằng nhãi đó gây chuyện." Lão Mộc cười ngượng ngập:

Bác sĩ Phùng cũng cười, khuyên giải một câu:" Cũng chính vì thế mà phiền toái mới luôn tìm tới chỗ anh, đó là anh luôn tiếp nhận phiền toái đó một cách vô điều kiện. Nếu như anh kiên quyết từ chối, dù chỉ là một lần thôi, như thế phiền toái sẽ quay lại chỗ con trai anh, lân sau cậu ta muốn làm gì cũng sẽ phải cân nhắc xem có nên hay không?”

“ Giống như khi trẻ con học đi bị ngã, cha mẹ ông bà Trung Quốc chúng ta đều đau lòng cuống quít chạy tới đỡ lên, hết ôm lại xoa, làm mọi cách dỗ dành cho đứa bé ấy vui lên. Còn ở phương Tây thì bọn họ ứng xử khác hẳn, dù có khóc thế nào cũng không ai để ý tới nó, quan niệm giáo dục của bọn họ là, để đứa bé phải biết tự xử lý chuyện của mình. Nếu như lần nào anh cũng chạy tới đỡ cậu ta lên, làm sao có thể mong cậu ta tự trưởng thành, tự đi trên con đường của mình."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top