Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nhất Môn Vai Ác, Chỉ Cầu Bình An (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 24: 24

Nhất Môn Vai Ác, Chỉ Cầu Bình An (Dịch) (Đã Full)

  • 48 lượt xem
  • 1624 chữ
  • 2025-06-18 11:28:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Cục cục tác."

"Cục cục tác."

"Cục cục tác."

Gà trống gáy.

"Ọc......"

"Ọc......"

"Ọc......"

Giang Trường Thiên hộc máu.

Giang Phong nôn mửa.

Giang Miên Miên ọc sữa.

Ánh bình minh nháy mắt xông từ ngoài cửa vào.

Khí thế mạnh mẽ, luống cuống tay chân.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sống lại.

Giang Miên Miên vừa nghe thấy tiếng khóc đè nén của a cha, nàng không chịu nổi, buổi tối có lẽ cùng bận bịu cả đêm, chịu hơi cảm lạnh, hoặc là tâm trạng quá căng thẳng, trực tiếp ọc sữa.

A cha Giang Trường Thiên hộc ra một búng máu, ứ đọng trong lòng, cũng coi như hộc máu phun ra ngoài.

Huynh trưởng nôn rồi, chất lỏng nôn ra, còn hôi gấp trăm lần mùi phân của Giang Miên Miên.

Hôi đến cay nghiệt.

Giang Miên Miên ngửi thấy mùi này, vốn dĩ đang ọc sữa, lại không nhịn được lại ọc lần nữa, ọc đến mức trong bụng toàn là nước chua.

Nhưng cha nương vẻ mặt vui mừng giúp dọn dẹp, chà rửa.

Không một chút ghét bỏ.

Tỷ tỷ Giang Du dọn dẹp giúp Giang Miên Miên.

Thay một bộ y phục mới, không dám chà rửa cho nàng.

Có lẽ thời đại này không có máy nước nóng, không có máy sấy tóc, chà rửa cho hài nhi rất dễ bị cảm.

Giang Miên Miên ngửi thấy người mình vẫn còn có chút mùi hôi.

Giang Phong thậm chí còn nôn ra mấy thùng nước đen, không giống nhân loại bình thường.

Chẳng qua lúc này, phu phụ Giang gia đều không cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy may mắn.

Có lẽ cho dù nhi tử trở thành yêu ma quỷ quái, bọn họ cũng vui mừng, chỉ cần sống lại.

Trong lòng trong mắt của bọn họ chỉ đong đầy niềm vui.

Cảm nhận mất đi lại có được, phu phụ hai người bốn mắt nhìn nhau, càng kiên định, càng trầm ổn.

Ai cũng không biết, phu phụ hai người đang trong bóng đêm ôm lấy nhau.

Ôm nhau trước mắt hài tử cho rằng đã chết.

Trong lòng nghĩ cái gì, trải qua cái gì.

Nếu như lửa giận căm hận có thể biến thành thực thể, hủy diệt một thành trì là chưa đủ.

Đó là tình yêu đơn thuần nhất của một phụ thân, một mẫu thân.

Giang Phong ngơ ngác nhìn trước mặt, yếu ớt mở miệng nói: "Này là Miên Miên phóng uế lên người con sao? Sao lại thối như vậy?"

Giang Miên Miên: "Nha nha nha." (Hừ! Đừng vô cớ buộc tội người vô tội.)

Nghe thấy nhi tử nói như vậy, Tần Lạc Hà cười ra nước mắt.

"Đừng nói nhảm, muội muội con thơm lắm, con đói không, a nương nấu cho con ăn."

"Cha, con đói quá, con muốn ăn thịt bò." Giọng nói của Giang Phong vẫn yếu ớt, nội dung lại vẫn ngứa đòn như mọi khi.

Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ bị mắng, cha nương ít nhiều gì cũng phải nói hắn hai câu.

Còn muốn ăn thịt bò, bách tính bình thường tìm đâu ra thịt bò để ăn, sao không lên trời đi?

Không ngờ tới a cha Giang Trường Thiên lại mở miệng nói: "Được, ngày mai chúng ta ăn thịt bò, hôm nay con vừa mới khỏi, phải nghỉ ngơi."

Giang Phong vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn a cha.

Giang Phong nằm xuống, đột nhiên lại mỉm cười.

……

Trời sáng rồi.

Tần Lạc Hà đi nấu ăn.

Giang Trường Thiên chuyển ghế tre đến trong phòng nhi tử, nằm xuống, trong nháy mắt ngủ thiếp đi.

Vang lên tiếng ngáy.

Giang Du tuổi còn nhỏ, cũng cùng thức gần nửa đêm, chẳng qua ban đêm nàng ấy ngủ mấy lần, lúc này ở trong phòng huynh trưởng, mở to mắt nhìn chằm chằm huynh trưởng.

Nàng ấy muốn mở miệng nói chuyện, kết quả huynh trưởng làm động tác im lặng với nàng ấy.

Nàng ấy chỉ đành mở to mắt nhìn huynh trưởng, nhìn một lúc, thế mà ngủ thiếp đi.

Ngồi đó liền ngủ, hơn nữa vừa khéo tựa đầu vào lưng ghế, không để mình bị ngã xuống.

Giang Phong nhìn muội muội, lại nhìn a cha.

Hắn chợt có một giấc mơ dài.

Đêm qua hắn nằm xuống liền rất khó chịu, toàn thân đau nhức, muốn nôn, hắn nghĩ có lẽ ngủ một giấc là khoẻ thôi.

Ngày mai a cha a nương đều phải đi làm, mặc dù hắn không thoải mái, nhưng nghĩ chính mình chịu đựng một chút là qua.

Hơn nữa hắn đã uống thuốc rồi, buổi tối còn ăn canh thịt, đã rất tốt rồi.

Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà ngất đi.

Nhưng hôn mê cũng không thoải mái gì.

Trong quá trình này hắn vẫn có cảm giác, nhưng không mở mắt ra nổi.

Hắn cảm nhận được cha nương đút thuốc cho hắn.

Hắn nghe thấy cha nương khóc.

Nhưng hắn làm thế nào cũng không thể mở mắt ra, không thể nói chuyện.

Giống như thật sự đã chết.

Hắn vô cùng hoảng loạn, hắn không thể chết, nếu hắn chết rồi, trong nhà phải làm thế nào.

Muội muội còn nhỏ như vậy, Giang Tiểu Du ngu ngốc như vậy chắc chắn sẽ bị người lừa, thân thể a cha không tốt, a nương trước giờ chưa được hưởng phúc của hắn một ngày nào, hắn không thể chết.

Nhưng càng ra sức vùng vẫy càng khó.

Hắn cảm thấy như mình được đổi y phục mới, xanh đỏ loè loẹt, sau đó đặt trong quan tài, chôn vào trong hố đất.

Hố là do a nương tự mình đào, đất là do a cha và Giang Tiểu Du cùng nhau vùi.

Hắn không muốn ở một mình trong bóng tối.

Hắn muốn trèo ra ngoài.

Hắn nhớ a cha, a nương, muội muội, Giang Tiểu Du.

Nhưng hắn không trèo ra ngoài được, hắn chỉ có thể ở trong bóng tối, nhìn thân thể mình từ từ thối rữa.

Rồi có một ngày, bên người hắn nhiều thêm một cái hố.

Cảm giác quen thuộc, thêm một chiếc quan tài, nho nhỏ.

Hắn nhìn thấy, muội muội nhỏ nhất của hắn, nhỏ như vậy, nhắm mắt lại, nằm trong cái hố bên cạnh hắn.

Hắn nhìn thấy a nương a cha đang đào hố, không nhìn thấy Giang Tiểu Du.

Tóc a cha bạc trắng, a nương có rất nhiều nếp nhăn, trong đất rất lạnh, vào đông rồi.

Hắn vốn dĩ rất muốn trèo ra ngoài, bởi vì hắn nhìn thấy cha nương.

Nhưng bên người có thêm muội muội rất nhỏ rất nhỏ, hắn lo muội muội sợ hãi, muội muội nhỏ như vậy kia mà.

Hắn chỉ có thể ở lại đây cùng muội muội, sau đó nhìn cơ thể mình thối rữa càng nghiêm trọng, nhìn mình tan rã.

Sau đó nữa, hắn biến thành xương cốt, muội muội cũng biến thành xương cốt.

Rất kỳ lạ, bọn họ đều là bộ xương khó coi, không trắng.

Chất lượng cũng không quá tốt, giòn xốp.

Sau đó nữa, bên cạnh hắn lại nhiều thêm một cái hố nữa, hắn nhìn thấy a cha.

A cha đào hố, a nương không đào, bởi vì cái hố này là chôn a nương.

Giang Tiểu Du vẫn không có ở đây.

Giang Phong nhìn thấy a nương, a nương mà hắn vẫn luôn nhớ mong, hắn chỉ là một bộ xương, giờ khắc này, xương cốt vẫn cảm nhận được chính mình sẽ rơi lệ, sẽ đau đớn.

Bởi vì hắn nhìn thấy a cha một mình đào hố, một mình chôn.

Ngày hôm đó, hắn nghe được trên mặt đất có người khóc, khóc rất lâu rất lâu.

Chỉ có một người.

Hắn muốn ở bên người đó.

Hắn nghĩ muội muội có a nương ở bên, hẳn là không sợ nữa.

Hắn lại muốn bò ra ngoài, bò ra ngoài ở cùng a cha, hắn còn nhớ Giang Tiểu Du, không biết muội ấy bị lừa đến chỗ nào rồi.

Nhưng hắn không thể trèo ra ngoài, thời gian trôi nhanh, a nương cũng biến thành bộ xương, xương của a nương rất trắng, rất đẹp, nhưng xương ở cổ lại bị gãy.

Hắn thường nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc.

Cũng có thể là tiếng gió.

Hắn không nghe nổi âm thanh này, sau lại hắn không rõ đâu là tiếng gió đâu là tiếng khóc nữa.

Xương cốt của hắn tàn tạ, từ từ biến thành bột mịn, hắn đột nhiên nhìn lại chính mình, đều quên mất chính mình là cái gì.

Hắn chỉ biết, hắn không nghe nổi tiếng khóc.

Đặc biệt là tiếng khóc của nam tử.

Tiếng khóc này rất ồn, làm phiền hắn rất lâu rất lâu.

Nhưng đột nhiên có một ngày, không còn tiếng khóc nữa.

Rất lâu sau cũng không có.

Không ai khóc nữa.

Hắn lại bắt đầu nhớ nó.

Rất nhớ.

Quên mất tại sao, chỉ là rất nhớ.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng khóc.

Rất gần rất gần, ở ngay bên tai.

Hắn mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy máu thịt, sờ được a cha, a nương.

Nhìn thấy Giang Du, Giang Miên Miên.

Sau đó hắn nôn ra.

Điên cuồng nôn ra.

Hắn không biết mình đã nôn ra cái gì, giống như đất mục, hắn nôn ra rất nhiều nước đen, hắn sống lại rồi.

Hắn còn sống.

Muội muội cũng còn sống, Giang Tiểu Du vẫn còn ở trước mặt, a nương cũng còn sống, a cha cũng ở đây.

Cả người hắn run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu.

Hắn sống lại rồi.

Hắn bò ra ngoài rồi.

Hắn thử nói chuyện.

"Này là Miên Miên phóng uế lên người con sao? Sao lại thối như vậy?"

Hắn nghe thấy câu trả lời.

"Nha nha nha."

Hắn chắc chắn, mình đã bò ra ngoài, bởi vì trong đất, hắn nói rất nhiều chuyện với muội muội, muội muội đều không trả lời hắn.

"Đừng nói nhảm, muội muội con thơm lắm, con đói không, a nương nấu cho con ăn."

Giọng nói của a nương.

A nương cũng sẽ trả lời.

Giang Phong rưng rưng nước mắt.

Hắn tiếp tục nói: "Cha, con đói quá, con muốn ăn thịt bò."

Cha cũng trả lời: "Được, ngày mai chúng ta ăn thịt bò, hôm nay con vừa mới khỏi, phải nghỉ ngơi."

Giang Phong nằm xuống, trên mặt treo nụ cười.

Hắn bò ra ngoài rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top