Tôi câm nín.
Yoo Yeonha.
Cô ấy là đồng đội của tôi.
Trong tiểu thuyết, cô vừa là nhân vật được yêu thích, vừa bị căm ghét.
Đôi mắt cô lóe lên khinh miệt khi chạm vào tôi, nhưng ngay sau đó biến mất. Ngạc nhiên hơn, cô còn bước lại gần tôi, mỉm cười.
Từng bước đi uyển chuyển, mái tóc dài khẽ bay, bờ môi xinh đẹp cất tiếng:
“Rất vui được gặp cậu.”
“À, ờ… tôi…”
“Hoseung.”
Không phải tôi.
Người cô chào là Jin Hoseung, đứng ngay sau lưng tôi.
Việc ánh mắt chúng tôi gặp nhau chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
“À, chào cậu.”
“Chúng ta từng cùng đội rồi nhỉ?”
Yoo Yeonha trò chuyện lễ phép quá mức với Hoseung, như một cách giữ khoảng cách.
Hoseung lúng túng đáp lại, mồ hôi túa ra chỉ sau vài câu.
Yoo Yeonha vốn rất khó gần, không chỉ vì tính cách hay gia thế.
Trong mắt mọi người, Yoo Yeonha và Shin Jonghak là một cặp.
Nhưng thực tế, đó chỉ là tình cảm đơn phương từ phía Yoo Yeonha.
“À, Hazuki cũng đến rồi.”
“Xin… chào…”
Hazuki – học viên người Nhật – tiến lại với đôi mắt đỏ hoe.
Yoo Yeonha liếc nhẹ đầy khó chịu, rồi hỏi:
“Người còn lại là ai?”
“Là tôi.”
Biết rõ cô ghét sự rụt rè, tôi liền bước lên dõng dạc.
Hazuki và Hoseung cùng quay sang.
“Ờ…”
Hazuki nghiêng đầu, ra vẻ không biết tôi là ai.
“À, cái thằng chọn súng.”
Hoseung nhắc nhở, khiến tôi vội nhìn sang Yoo Yeonha.
Nhưng cô chẳng bộc lộ cảm xúc gì.
Chính sự vô cảm ấy lại càng khiến tôi lạnh gáy.
Ngay lúc đó, Kim Soohyuk quát to:
“Không còn thời gian tám chuyện nữa. Các em đã nhận tọa độ và thông tin quái vật trong smartwatch rồi. Lên đường!”
Lớp tôi có 25 đội.
Tính cả các lớp khác, tổng cộng 100 đội.
Nhiệm vụ: tiêu diệt quái vật tại tọa độ đã cho.
Thành tích sẽ được chấm dựa trên tốc độ và độ an toàn.
Vù — Yoo Yeonha lập tức chiếu màn hình smartwatch lên không.
[Blackhump Octopus 37° 31’ 32” N]
Tên quái vật cùng tọa độ hiển thị.
Yoo Yeonha gọn gàng ra lệnh:
“Đi thôi. Vừa đi vừa nói chuyện.”
…..
Tôi chạy xuyên qua cánh đồng.
Con Blackhump Octopus hẳn đang chờ bên kia biển lau vàng.
Nhưng tôi đã kiệt sức, vì chỉ số thể lực quá thảm hại.
Đôi giày tôi chế hôm qua chẳng giúp được mấy.
Dù hiệu ứng 1 giờ vẫn chưa hết, tôi đã gục xuống, buộc cả đội dừng lại.
“Không sao đâu. Quan trọng là tiêu diệt được quái vật.”
Hoseung đưa tôi chai nước khi tôi thở dốc dưới đất.
“Đúng vậy. Nghe nói làm việc với pháp sư cũng thường thế này mà.”
Hazuki an ủi bằng giọng Hàn bập bõm.
Tôi biết ơn, nhưng mối bận tâm chính vẫn là Yoo Yeonha.
Trái với lo sợ của tôi, cô không tỏ ra khó chịu.
Cô ngồi xuống điềm tĩnh, đọc thông tin trên smartwatch.
Tôi cũng lập tức gợi nhớ thiết lập trong đầu:
[Blackhump Octopus] — Quái vật cấp trung-thấp.
— Đặc điểm: Cơ thể chính yếu ớt, nhưng cái bướu đen trên đầu sẽ liên tục sinh ra bạch tuộc con. Số lượng lên đến hàng chục, rất khó đối phó. Chúng hút máu người và biến họ thành xác khô chỉ trong 1 giây. Được phân loại là quái vật cấp thấp.
— Chiến lược: Tiêu diệt toàn bộ bạch tuộc con. Hoặc phá hủy bướu đen – nơi chứa mana của cơ thể chính.
— Điểm yếu: Bướu đen.
— Điểm mạnh: Giác hút và bạch tuộc con.
Thông tin chi tiết thế này, hiển nhiên là vì… chính tôi đã viết nên chúng.
“Tôi sẽ xử lý đám con, còn hai người lo cơ thể chính.”
Yoo Yeonha tắt đồng hồ, phân công thẳng thừng cho Hazuki và Hoseung.
À, ra vậy.
Với cô, tôi vốn chẳng tồn tại.
Tôi ngang hàng với không khí, nên cô không thèm trách móc hay khó chịu.
“… Đi thôi.”
Tôi cố gượng đứng dậy sau khi bị phớt lờ.
Nhờ đôi giày, thể lực đã hồi phục đôi chút.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ. Tôi đi trước. Hup!”
Tôi lao lên dẫn đường.
Cơ thể nhanh hơn nhiều so với lúc ở Trái đất.
Nhưng chỉ 10 giây sau, tôi lại bị bỏ xa.
----
Chú thích:
Smartwatch: đồng hồ thông minh
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận