Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 52: Hết mực thẳng thắn

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 352 lượt xem
  • 2545 chữ
  • 2021-09-13 09:16:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bên ngoài tuyết đã ngừng, nhưng lại trải ra một tầng dày đặc. Phù Diêu Phù Cừ từ bên ngoài đi vào, để lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân. Mặt trời mùa đông hừng hực, chiếu lên mặt tuyết có chút chói mắt.

 

Nhưng ai có thể nghĩ đến, chính là sự chói mắt này mang đến cho Giang Nam một đêm đau đớn dài đằng đẵng.

 

Tuyết lớn phủ kín núi, kênh đào đóng băng. Bách tính bắc nam xa cách sông Trường Giang, có nhà cũng không thể về. Bách tính bần hàn nơi xa xôi bị tuyết đè sụp nhà tranh, vô thanh vô tức ngủ cùng tuyết. Vui sướng nông sản vụ thu năm ngoái đã bị trận tuyết lớn này đánh cho liểng xiểng.

 

"A Trúc từ bên ngoài về, nói hôm nay có một quan ngự sử đương triều tức giận mắng Hoàng thượng gần gũi với tiểu nhân mà rời xa hiền thần, còn chưa chờ Hoàng thượng xử lý liền tự tử rồi." Phù Cừ lấy ít son, ngữ khí mang chút thổn thức.

 

Văn Chiêu nhìn người trong gương, yên lặng không nói. Đáng buồn nhất không phải là cái chết của quan ngự sử mà là qua cái chết của quan ngự sử Hoàng thượng vẫn thờ ơ không động lòng, cuối cùng trên sách sử cũng không đề cập đến đôi câu vài lời của người đã mất.

 

Thừa Bình năm thứ 12, rốt cuộc là năm bất bình.

 

Thời điểm cuối năm còn chưa qua, Hoàng thượng liền hạ chỉ lệnh cho Thái tử đi Giang Nam giúp nạn thiên tai, người phái đi hộ tống Thái Tử đều là đại thần ngày thường thân cận với Thái tử, dáng vẻ như là hoàn toàn tín nhiệm Thái tử.

 

Nhưng sầu lo trong lòng Lục Nhiên càng nặng hơn.

 

Tuy đường hơi xa, lại phá sông băng mới đến được Giang Nam. Trước mắt Thái tử là một mảng trắng xóa, một cái xiêm y vải thô dường như chôn trong tuyết, tiến lên thăm dò mới phát giác người này đã đông cứng, là phụ nhân. Tay của bà ta vươn dài ra, dường như đang mong mỏi có ai đó có thể tới cứu giúp. Phía sau là nhà tranh đã sụp, bên trên là một nắm vải bông.

 

Che phủ đến dày, mở ra nhìn mới thấy bên trong là một hài nhi. Mấy tùy tùng trong lòng vui vẻ liền muốn ôm hài nhi vào trong xe ngựa ấm áp, đưa tay thăm dò mới phát hiện không còn thở.

 

Thái tử trừng mắt nhìn. Tuyết này quá chói mắt, khiến hắn có chút lệ ý.

 

Dọc theo đường đi tâm trạng có chút trầm trọng, tình huống nơi này so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Đến mấy nơi phía trước mới phát hiện ngân lượng cùng lương thực vải vóc mang theo không đủ.

 

Viết sổ con cho người mang về, nghĩ đến trên đường có nhiều bất tiện, e sợ thời gian trì hoãn không ngắn, đoàn người liền đi đến thành trấn phụ cận mang đồ vật đáng giá trên người cầm cố, sau khi đổi thành lương thực vải vóc lại một lần nữa vào những thôn trang gặp nạn kia. Chỉ là những thành trấn này cũng bị tuyết lớn nghiêm trọng, lương thực vải vóc có chút căng thẳng, những ngọc sức đáng giá kia của bọn họ cũng đổi không được bao nhiêu đồ.

 

Trong khi bọn họ ngày qua ngày chờ đợi sốt ruột dày vò, ở trong một khách trạm không có than đốt, những người ngày thường cơm ngon áo đẹp lúc này chân tay cũng đông cứng đau nhức, mấy tâm phúc của Thái tử cảm thấy đây là đang làm khó dễ bọn họ, thế nhưng vì mặt mũi của Thái tử mới không lên tiếng. Dù sao đó cũng là cha người ta.

 

Không qua mấy ngày, những người này đều là áo bố thực thô, hoàn toàn không nhìn ra trong những người này có một Thái tử.

 

Tìm đến quan viên địa phương, bọn họ đúng là lấy ra một chút lương thực tồn kho, nhưng đến cùng cũng không nhiều, mà những người này vẫn nhìn đến mặt mũi của Thái tử, nhưng nhiều hơn nữa cũng không thể, dù sao chính bọn họ lương thực cũng không nhiều.

 

Chỉ là.... Không quay lại, chính bọn hắn đều không trở về được.

 

Lúc đi, trên người Thái tử không có đồng nào, ngoài thân cũng là áo vải thường thô ráp. Đằng trước còn có vài thôn trang chưa được cứu tế, cũng không biết còn lại bao nhiêu người còn sống. Thái tử hướng về phía đó từ từ quỳ xuống, mặt tuyết lạnh lẽo khiến đầu gối hắn đau đớn. Đời này hắn chỉ khom gối trước một người, bây giờ hắn lại trịnh trọng hướng về những người chưa từng gặp mặt mà quỳ gối. Hắn không thể hoàn thành sứ mạng của mình, bởi vì hắn vô năng, để những người vẫn còn có thể cứu được mất đi cơ hội sống sót.

 

Sau khi trở về, Thái tử ngất xỉu trước cửa cung. Mà cuốn sổ con tấu xin trợ giúp kia giữa đường đã bị người ngăn chặn, người truyền tin tung tích cũng không rõ.

 

Khi Thái tử tỉnh lại liền nhận được tin, quan viên theo hắn vì cứu tế bất lực, giáng chứng liền giáng chức, bãi quan liền bãi quan.

 

Hắn là người chủ trì những người này, phụ hoàng thậm chí còn không răn dạy hắn một câu, chỉ kêu hắn an tâm dưỡng bệnh.

 

Nhưng mà chính là tàn nhẫn trong ôn nhu, Thái tử tâm hoàn toàn nguội lạnh.

 

Phụ hoàng hắn vì chèn ép hắn càng không tiếc lấy tính mạng bách tính đặt cược. Tuy rằng sau khi bọn hắn trở về phụ hoàng liền phái quan viên khác đi đốc thúc trợ giúp, mấy vạn thạch gạo thóc đương nhiên cũng lên đường, nhưng lúc trì hoãn đã chết đi bao nhiêu nhiêu người, phụ hoàng không biết có nghĩ đến không.

 

Người hầu thấy Thái tử nhắm mắt lại liền đứng yên ở góc, trong phòng lâm vào trầm mặc.

 

Mấy ngày nay không ngừng có quan ngự sử trên triều lên tiếng chỉ trích Hoàng thượng nghe tà thuyết mê hoặc người khác, khắt khe Thái tử. Triều thần bên dưới cũng tranh chấp nhau không ngớt, trong triều mơ hồ chia ra ba thế lực. Phái bảo hoàng, phái thanh lưu, phái theo Thái tử.

 

Nồi nước sôi này nên hắt đi nơi nào, Văn Chiêu kiếp trước tỉnh tỉnh mê mê, nhưng kiếp này vì hiểu rõ mà thoáng yên tâm chứ.

 

Phù Diêu thở hổn hển đi tới, thấy Văn Chiêu đang hái hoa mai, những bông đỏ tươi nhất, dùng để làm son không thể tốt hơn.

 

"Tiểu thư, người sao lại nhàn nhã như vậy?"

 

Giỏ hoa trong tay Văn Chiêu đựng đầy được một nửa, nghe thấy tiếng của Phù Diêu liền xoay người lại. Kiếp này vì không có quan hệ thông gia với Thái tử, Quốc công phủ liền có thể ở vị trí trung gian, dù cho hai bên gió không thổi được, nhưng cũng có nơi đặt chân rồi.

 

Nhưng thời gian này trong phủ dường như có mây đen bao phủ, gió mưa trong triều đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến Quốc công phủ, người hầu nghe được những lời này dường như từng người từng người cũng chán nản thận trọng, không dám tùy ý đùa giỡn, sợ bị chủ tử khiển trách đuổi đi. Vì lẽ đó Phù Diêu thấy dáng vẻ này của Văn Chiêu, tâm trạng có chút kỳ quái.

 

"Mới vừa rồi từ phía trước trở về, Phù Diêu gặp Tam công tử, Tam công tử bảo tiểu thư đi đến thư phòng một chuyến."

 

Cũng không biết là chuyện gì lại phải gọi nàng đi thư phòng.

 

Văn Chiêu suy nghĩ, chẳng bao lâu đã tới cửa thư phòng. Còn chưa gõ cửa, bên trong đã có người mở cửa.

 

Tam ca kéo nàng ngồi xuống, còn đưa cho nàng trà nóng. Văn Chiêu yên lặng nhìn động tác của Tam ca, trực giác cho nàng biết Tam ca có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.

 

Nhưng Tam ca ngồi đối diện bàn trà, rũ mắt, không mở miệng. Văn Chiêu hơi nghi hoặc một chút, nhưng không thể làm gì khác hơn là chờ đợi. Nước trà này đun không tồi, mở nắp lên, hương trà liền bay đầy phòng.

 

"Chiêu Chiêu."

 

Nghe thấy Tam ca gọi nàng, Văn Chiêu đặt tách trà lên bàn.

 

Tam ca giương mắt nhìn nàng, trong mắt là một mảng trịnh trọng: "Muội nói xem, Quốc công phủ nên đứng bên nào?"

 

Sau khi Văn Chiêu nghe xong hơi mở to mắt, Tam ca sao lại hỏi nàng cái này.

 

Văn Dập vuốt nhẹ tách trà, vẫn còn nhìn nàng, phảng phất như nhất định phải nghe được từ miệng nàng. Văn Chiêu khẽ hít một hơi, nhè nhẹ lắc đầu.

 

Tam ca dường như hít vào một hơi, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ: "Tam ca có khả năng phải rời đi một thời gian..."

 

Văn Chiêu ngạc nhiên nghi ngờ, gấp đến độ kéo ống tay áo hắn truy hỏi.

 

"Tiết tướng trên triều đình ngang nhiên tỏ rõ thái độ rồi." Thời điểm Văn Dập nói chuyện với nàng dường như hoàn toàn không xem nàng là nữ tử trong khuê phòng, lại đem chuyện trong triều nói cho nàng nghe: "Hôm nay có người cũng dựa vào chuyện tuyết tai chỉ trích Hoàng thượng làm khó dễ Thái tử, Tiết tướng phản bác lại, nói người đó rắp tâm hại người. Xem ra Tiết tướng muốn đứng vào phái bảo hoàng rồi."

 

Văn Chiêu cả kinh làm đổ trà, trong ngày đông lập tức bốc lên làn khói trắng. Tam ca lập tức túm lấy nàng, nhiều lần nhìn tay nàng, chỉ hơi bắn trúng, nhưng Tam ca lại nhíu chặt lông mày, so với biểu hiện nói phải rời đi khi nãy nghiêm túc hơn nhiều.

 

Tam ca đang thoa thuốc cho nàng, nhưng toàn bộ tâm tư của Văn Chiêu lại không đặt trên tay mình.

 

Kiếp trước, Tiết tướng rõ ràng là thanh lưu, là phái trung lập, cho nên kiếp này nàng mới yên tâm để Tam ca bái ông ta làm thầy, mới có thể bỏ mặc chính mình động tâm với một học trò của Tiết tướng.

 

Kiếp này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại khiến Tiết tướng sửa lại lập trường!

 

Phải biết, lấy địa vị của Tiết tướng, dù cho không có biểu hiện, Hoàng thượng cùng Thái tử cũng sẽ không bắt lão phải làm thế nào. Vì vậy biểu lộ lòng trung thành với Hoàng thượng đối với người ngoài chính là bảo toàn sinh mệnh, với Tiết tướng mà nói lại là làm điều thừa!

 

Bởi vì Tam ca có quan hệ sư đồ với Tiết tướng, Quốc công phủ khó tránh khỏi bị cho là theo phái bảo hoàng, nếu muốn đứng về phía Thái tử thì sẽ bị coi là chân đứng hai thuyền. Lẽ nào kiếp này Quốc công phủ phải đứng về phía của kẻ thù kiếp trước?

 

Nhưng giang sơn này cuối cùng vẫn sẽ thuộc về Thái tử, chỉ cần Thái tử có thể sống đến ngày đó. Hoàng thượng chẳng qua chỉ là coi chính mình có thể trường sinh, có thể muôn đời thiên thu làm Hoàng đế. Những người theo phái bảo hoàng cũng chỉ có thể phong quang nhất thời, sau này, hiển nhiên là vốn dĩ có bao nhiêu phong quang, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu thê thảm.

 

Có thể coi là như thế này, phái bảo hoàng cũng tuyệt không thể so với phe Thái tử, dù sao vào lúc này, quyền sinh sát đều ở trong tay Hoàng thượng, những người đứng về phía Thái tử có thể sống đến ngày Tân hoàng đăng cơ hay không cũng khó nói.

 

Văn Chiêu phục hồi tinh thần, Tam ca còn đang ôn nhu thoa thuốc lên tay nàng.

 

"Tam ca. Quốc công phủ nhất định phải duy trì trung lập." Lời này nói vô cùng chậm, cũng vô cùng khẳng định.

 

Văn Dập tay dừng một chút. Ngữ khí Chiêu Chiêu chắc chắn như vậy, hắn hôm nay quả nhiên là đã thắng cược: "Chiêu Chiêu muội là.... Biết điều gì?"

 

Trong phòng đột nhiên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.

 

Văn Dập đột nhiên khẽ cười một tiếng, đưa tay đặt lên đầu Văn Chiêu, nhẹ nhàng xoa, nói: "Không nói cũng không sao, ta chỉ hy vọng gánh nặng trong lòng muội có thể nhẹ đi một chút."

 

Văn Chiêu hơi mở to mắt. Tam ca người đã trong vòng xoáy, nhưng ý cười của hắn vẫn ấm áp như vậy. Y hệt năm đó hắn đưa lưng về phía bóng roi, còn cười trấn an nàng.

 

Văn Chiêu hai mắt chua xót, dụi mắt nói: "Tam ca, lửa than nơi này của huynh thật là hun người." Lời nói dối vụng về như vậy nhưng không bị vạch trần, Tam ca than nhẹ, đưa tay kéo nàng vào lồng ngực. Văn Chiêu rơi vào hương tùng ấm áp, những chuyện xa lạ trói buộc nàng đều tan đi.

 

Nếu như cõi đời này có một người tin tưởng nàng đã trải qua một kiếp quái dị, chắc hẳn là Tam ca đi.

 

Văn Chiêu cắn răng, rời khỏi lồng ngực của Tam ca, nhìn hắn nói: "Nếu như Chiêu Chiêu nói, Chiêu Chiêu đã từng sống qua một kiếp, Tam ca có nguyện tin tưởng không?"

 

Đây là bí mật lớn nhất kiếp này của nàng, sau khi nói ra lại có chút nhẹ nhõm.

 

Văn Dập kinh ngạc không ngớt, hắn trải qua chuyện kênh đào liền cảm thấy Chiêu Chiêu hẳn là người có năng lực kỳ dị, nhưng hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới là nàng sống qua một kiếp.... Sống qua một kiếp là có ý gì? Là.... Đã chết qua một lần sao? Văn Dập trong lòng đau đớn, có phải kiếp trước hắn không bảo vệ tốt Chiêu Chiêu, khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn?

 

Văn Chiêu thấy Tam ca sững sờ nhìn nàng không nói gì, thầm nghĩ nếu như ngay cả Tam ca cũng không tin, nàng chỉ có thể đem bí mật này vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng....

 

Tam ca cực ít khi có vẻ mặt sững sờ như vậy, tuy có cười một chút, lại khiến Văn Chiêu không cười nổi. Nhưng vẻ mặt này lập tức liền thả lỏng hơn chút, trong mắt càng toát ra sự thương tiếc cùng đau xót, từng li từng tí cuốn lấy khiến Văn Chiêu không thể động đậy.

 

Trong chớp mắt Văn Chiêu liền rơi vào lồng ngực của Tam ca, Tam ca ôm lấy nàng, lúc nói chuyện thậm chí có chút nghẹn ngào: "Chiêu Chiêu cực khổ rồi, quãng thời gian dài như vậy, nhất định là rất mệt..."

 

Văn Chiêu mở to mắt để khiến cho nước mắt không rơi xuống, tranh chữ trong phòng Tam ca đều trở nên mịt mờ không rõ ràng.

 

Tam ca vùi vào tóc nàng, Văn Chiêu cảm thấy có chút thảng thốt, nghe được Tam ca hỏi bên tai nàng: "Còn ta thì sao, Tam ca kiếp trước không bảo vệ tốt Chiêu Chiêu sao?"

 

Rốt cuộc nước mắt của Văn Chiêu cũng rơi xuống.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top