Văn Chiêu nghĩ có thể khiến người tính tình như mẫu thân canh cánh trong lòng, tiết mục của biểu cô mẫu khẳng định không chỉ có như vậy, tháng ngày sau này còn phải chú ý bà ta hơn.
Chỉ là nàng không biết biểu cô mẫu có mưu đồ gì. Mẫu thân khỏe mạnh, phụ thân cũng không thể hưu thê, chẳng lẽ biểu cô mẫu muốn làm thiếp? Không thể. Trước tiên chưa nói đến thân phận biểu cô mẫu làm thiếp quá uất ức, hôn sự của Nhu biểu tỷ cũng không cho phép bà ta làm thiếp.
Đây đồng thời cũng là chỗ Tần thị nghi hoặc. Ngày đó liền thừa dịp Nhị gia ở thư phòng gọi gã sai vặt theo ông từ nhỏ A Lai đến: "Nhị gia cùng Trần thị này quan hệ thế nào, ngươi nói thật cho ta, Nhị gia sẽ không trách tội ngươi."
A Lai vừa nghe thấy mồ hôi liền chảy xuống, nếu như hắn nói một câu không đúng khiến hai phu thê không hòa thuận, vậy coi như là tội lỗi của hắn, nhưng Nhị gia mới là chủ tử của hắn, sau lưng chủ tử nói những cái này....
"Nếu Nhị gia hỏi...."
"Chàng muốn hỏi ngươi cứ trực tiếp nói với chàng là được, chính là ta tới xem cái nhìn của người khác."
Nhớ tới dáng vẻ vô tội của Khương Nhị gia, Tần thị nghĩ cũng biết, nếu hỏi Nhị gia ông nhất định sẽ không nói được điều gì.
A Lai thở ra một hơi, chỉ cần không bắt hắn sau lưng chủ tử làm chuyện gì là được, mà mấy năm qua Nhị gia đối với vị chủ mẫu này có mấy phần tình hắn đều nhìn vào trong mắt, lập tức bình tĩnh, nói với Tần thị: "Nhị gia cùng Trần thị từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu nói có gì đặc biệt hay không cũng không chắc..."
Há, thanh mai trúc mã à, xem ra Trần thị thật không mưu đồ gì, chỉ là khó kìm lòng nổi thôi. Tần thị gật đầu, nhưng trong lòng lại oán thầm, cũng không biết Nhị gia lớn như vậy rồi vẫn có mị lực khiến nàng ta nhiều năm nhớ mãi không quên như vậy.
"Tiểu thư, A Trúc đến."
Văn Chiêu nhìn thiếu niên trước mặt, rõ ràng vẫn là một người, nhưng lớn lên dáng vẻ dường như thay đổi, trắng hơn chút, cũng không giống kiểu gầy trơ xương như trước đây, chỉ là vẫn còn nhỏ, đương nhiên cũng không mong mới đó mà hắn cao lên được bao nhiêu.
Đôi mắt kia vẫn trong suốt trước sau như một.
"A Trúc."
Thiếu niên nhỏ bé chắp tay khom lưng, ra dáng, tư thái chờ đợi dặn dò.
"Ngươi giúp ta đi làm một việc."
"Theo dõi phụ thân, nếu ông cùng với biểu cô mẫu mới tới của ta gặp nhau, ngươi liền đến tìm ta. Chú ý chút, cái đầu nhỏ của ngươi cũng đừng dễ dàng bị nhìn thấy.... Nếu thật sự bị phát hiện, ngươi cứ đứng ra hiệu là ta tìm phụ thân, chỉ là ngươi không dám ngăn lại mới đi theo."
A Trúc không nói được, muốn nói chuyện với một người chỉ có thể ra hiệu bằng tay.
A Trúc giương mắt, con ngươi như nước phảng phất như dò hỏi Nhị gia sẽ tin tưởng lời giải thích của hắn sao. Văn Chiêu gật đầu nói: "Nếu ngươi nhìn ông giống như bây giờ, ông sẽ tin."
"Nào, ngươi hãy nói dối, sau đó dùng ánh mắt thuyết phục ta." Văn Chiêu nhìn đôi mắt của A Trúc, cảm thấy cần phải để hắn học được kỹ năng này, nếu không hắn suy nghĩ gì người khác vừa nhìn sẽ biết ngay.
A Trúc hiểu rõ ý tứ của Văn Chiêu, viết trên tờ giấy "Ở ngoài cửa sổ mây đen che lấp mặt trời", Văn Chiêu không nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn vào mắt hắn. A Trúc bị ánh mắt tìm kiếm nhìn như vậy có chút hoảng hồn, không tự chủ muốn dời mắt.
"Không được, chính ngươi cũng không tin nói như thế nào để thuyết phục ta? Lúc này ngươi không được né tránh ánh mắt ta, biết không?"
A Trúc lại viết "A Trúc năm nay mười hai rồi", viết xong liền ngẩng đầu dùng đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú Văn Chiêu.
"Khá hơn một chút, lúc này không có né tránh, thế nhưng trong mắt ngươi ý tứ thuyết phục quá mạnh mẽ, có vẻ tốt quá hóa dở, ngươi nên tự nhiên chút."
A Trúc suy nghĩ một chút, lần thứ hai viết "A Trúc ghét Nhị tiểu thư."
Văn Chiêu trong lòng cười thầm, nàng đương nhiên biết A Trúc không ghét nàng. Mà A Trúc nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Văn Chiêu nhìn hắn, lần thứ hai hoảng hốt, lại trở lại trình độ ban đầu.
Văn Chiêu cũng không trách hắn, chỉ nói: "Đối với loại tình cảm mãnh liệt lời nói dối sẽ khó hơn rất nhiều, ngươi trước tiên học những thứ đơn giản rồi nói tiếp."
"Nào, viết "Phòng Nhị cô nương thật khó coi"." Văn Chiêu đương nhiên là thích bài trí trong phòng nàng, chỉ là nhìn ánh mắt chân thành của A Trúc thật cảm giác như phòng mình thật khó coi....
Không nghĩ tới rất nhanh A Trúc đã có đất dụng võ, xem ra Văn Chiêu trước đó cùng biểu cô mẫu nói chuyện không có mấy phần tác dụng, suy đoán như thế nào thì vẫn là như thế.
Ngày hôm đó Văn Chiêu đang cùng Văn Đàm đá cầu, quả cầu này làm từ lông chim công, Văn Đàm xem như là bảo bối, chỉ có lúc cùng Văn Chiêu chơi mới hào phóng lấy ra, chỉ là lúc lấy ra trên mặt vẫn là vẻ hiến dâng vật quý.
Văn Chiêu từng luyện bộ pháp, công phu ở chân đặc biệt linh hoạt, nếu nàng không muốn ngừng, quả cầu này sẽ không rơi xuống đất. Văn Đàm càng thêm sùng bái Nhị tỷ tỷ, Văn Dậu cũng ở bên cạnh đếm theo, đếm sai lại đếm từ đầu.
Lúc này Văn Dậu lại đếm "27, 28....", Văn Đàm nhịn không được, ngắt lời Văn Dậu nói: "Đệ đếm bao nhiêu cái 28 rồi hả?"
Văn Chiêu cũng muốn cười, nhưng chân vẫn không dừng lại, bởi vì Văn Đàm Văn Dậu muốn nhìn nàng đá càng nhiều càng tốt.
Lúc này A Trúc từ đằng xa chạy tới, trên trán còn một tầng mồ hôi mỏng, Văn Chiêu biết là có chuyện, liền dừng lại đem quả cầu đặt trong lòng bàn tay Văn Đàm nói: "Nhị tỷ tỷ có việc gấp, muội cùng A Dậu chơi trước đi."
Văn Đàm tuy rằng không muốn Nhị tỷ tỷ đi, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nhị tỷ tỷ cũng biết không phải lúc càn quấy, không thể làm gì khác là ngoan ngoãn gật đầu.
Văn Chiêu đi theo A Trúc, nhìn thấy phụ thân đang ở trong Vọng Nguyệt đình ngắm hoa sen nở sớm, mà biểu cô mẫu thì lại đứng bên cạnh, hai người trong ánh sáng hoàng hôn lộ ra vẻ an bình lại tĩnh lặng đẹp đẽ, nhưng Văn Chiêu lại thưởng thức không được, làm dáng vẻ như bất ngờ thấy Khương Nhị gia, nói: "Hóa ra là phụ thân ở đây, Văn Chiêu muốn cho phụ thân xem chữ Văn Chiêu mới viết ra được đây."
Nhị gia nghe vậy quay người, trên mặt không có một chút lúng túng khi bị nữ nhi nhìn thấy đang ở cùng với nữ tử khác, xem ra cây ngay không sợ chết đứng, cách nói khác chính là, tâm rộng.
"Hả? Chữ của Chiêu Chiêu lại tiến bộ sao, phụ thâm nhìn một cái." Nói xong liền muốn ra khỏi đình.
Trần thị gọi ông một tiếng, phụ thân mới như nhớ lại, nói: "Biểu muội thích ngắm những hoa sen này, ta đi trước, lần này không có người khác chia sẻ cảnh đẹp với muội rồi."
Văn Chiêu bất đắc dĩ nhắm mắt, phụ thân ơi là phụ thân, phụ thân cảm thấy từ đầu đến cuối biểu cô mẫu chỉ để ý hoa sen chứ không phải đại mỹ nam sống sờ sờ là ông sao.
Khương Nhị gia xác thực cảm thấy mình đi rồi biểu muội sẽ dễ chịu hơn, bởi vì khi còn nhỏ biểu muội không thích chia sẻ đồ chơi đồ ăn của mình cho người khác, là một người yếu ớt.
Văn Chiêu cùng phụ thân trở về, để lại biểu cô mẫu một mình trong gió hiu quạnh.
Trở về phòng, Văn Chiêu đem chữ luyện buổi sáng ra cho phụ thân xem. Trước cho phụ thân xem nên ẩn giấu vụng về, lần này vì không nghĩ cho phụ thân xem nên đã tận tâm viết.
Quả nhiên Khương Nhị gia vừa nhìn liền mặt mày mừng rỡ, khen: "Chữ Chiêu Chiêu tiến bộ nhanh như vậy, chữ này lấy ra cho người khác xem cũng không tin là nữ tử khuê phòng chừng mười tuổi viết."
Đúng vậy, từ chữ viết có thể dễ dàng nhìn ra số tuổi thật sự, mà nàng thực sự lớn hơn nhiều.
"Cũng không biết Chiêu Chiêu luyện như thế nào, những người ở Quốc tử giám cũng không tiến bộ nhanh như Chiêu Chiêu." Khương Nhị gia chỉ lo nghiên cứu chữ, đúng là không hy vọng Văn Chiêu cho ông đáp án, đương nhiên Văn Chiêu cũng không biết nên giải thích thế nào cho trôi chảy một chút.
Tâm thái thay đổi chẳng hạn, đã dùng qua một lần rồi.
Bởi vì Văn Chiêu thành công cắt ngang kế hoạch của biểu cô mẫu, Tần thị cũng không biết Trần thị lại tìm được cơ hội quấn lấy Nhị gia. Ngày hôm đó Tần thị trên mặt mang theo ý cười, nói muốn dẫn Văn Chiêu đi Vân Tưởng các xem xiêm y.
Vân Tưởng các này chính là nơi mà mấy quý nhân thường đến may quần áo, xiêm y bọn họ làm có không ít trở thành trào lưu tục lệ của giới quý tộc trong Kinh, khiến xiêm y ở đây vừa may ra rất nhanh đã bán sạch.
Mà hôm nay là ngày bán xiêm y mùa hè. Lúc Văn Chiêu đến liền trực tiếp đi lên lầu cao nhất.
Có thể tới lầu cao nhất, trong nhà cũng có đại quan nhất, nhị phẩm cùng huân quý, chỉ vì xiêm y ở đó tinh xảo đẹp nhất, người cũng ít nhất.
Văn Đàm thấy xiêm y đẹp trong mắt đều sáng lên, nhưng nghĩ đến những xiêm y này mua về lại bị dùng để dằn vặt nàng, sắc mặt lại sụp đổ, sáng vẻ xoắn xuýt.
Đại bá mẫu và Tam thẩm cũng đến, đang cùng Tần thị chọn xiêm y. Quả thực đứng trước xiêm y mâu thuẫn gì cũng không còn, mà còn tích trữ một kiểu cách mạng tình nghĩa.
Văn Chiêu nhìn thấy một cái váy dài vải hoa màu đỏ, trên vạt còn điểm xuyết thêm hàng trân châu trắng chỉnh tề, trên làn váy thêu hoa đinh hương màu trắng. Xiêm y màu đỏ mặc vào có vẻ thô tục, nhưng những trân châu trắng này lại khiến nó trở nên đáng yêu trong sáng, có thể tưởng tượng nếu mặc lên người sẽ đẹp đến nhường nào.
Những thứ này cũng không phải trọng điểm, điều Văn Chiêu quan tâm đó là kiểu váy này sau này sẽ thịnh hành trong Kinh rất nhiều năm, không giống xiêm y bình thường mỗi năm đổi một lần.
Tần thị thấy Văn Chiêu nhìn chằm chằm cái váy kia, cực kỳ vui vẻ liền cẩn thận nhìn lại, quả thực cái váy này thật đẹp, lập tức muốn mua cho Văn Chiêu.
"Chưởng quỹ, làm phiền gỡ cái váy đỏ đó xuống."
Chưởng quỹ "Ôi chao" một tiếng, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng nhẹ nhàng bên cạnh không thể nghi ngờ: "Khoan đã."
"Chưởng quỹ, cái này ta muốn rồi."
Văn Chiêu cũng không nhất định phải mua cái váy này, nhưng gặp phải người một cước chặn ngang như vậy vẫn sẽ khó chịu, khẽ chau mày nhìn về phía người đó. Người kia tóc mây cột cao, dáng người cao gầy, mặc váy dài màu thủy lam, một phái cao quý tao nhã.
Người tới chính là Tư Mã Dục.
Nhân vật có máu mặt trong Kinh chưởng quỹ Vân Tưởng các đều biết, nhận ra vị này chính xác là đương triều Thái tử phi, trong lòng liền run lên. Một bên là Vinh Quốc công phủ, một bên là Vệ Quốc công phủ, mà Vệ Quốc công phủ kia còn có thân phận tôn quý.
Nếu có ánh mắt đều biết nên chọn lựa thế nào, chỉ là Vân Tưởng các cắm rễ ở Kinh thành nhiều năm như vậy, quy củ cùng mặt mũi là không thể quăng đi, rõ ràng là vị Vinh Quốc công phủ nhìn thấy trước....
Tư Mã Dục như nhìn thấu chưởng quỹ kiêng kỵ, cười đến khoan dung hữu lễ nói: "Cái này mặc dù người khác nhìn thấy trước, nhưng ta trả tiền trước." Vừa nói vừa lấy ra một tấm ngân phiếu đặt nhẹ vào tay chưởng quỹ.
Ngân phiếu nhẹ nhàng này, chưởng quỹ vội vã nắm chặt không cho nó rơi xuống. Nhẹ thì nhẹ, nhưng mệnh giá đến ngàn lượng, chính là mua hai cái cũng có.
Tư Mã Dục nhìn chưởng quỹ cầm ngân phiếu trong tay, lúc cười có mấy phần đắc ý ngạo nghễ. Tư Mã Tinh theo phía sau, trên khuôn mặt nhỏ đều là khó xử, mang theo ánh mắt áy náy nhìn Văn Chiêu, lại kéo kéo ống tay áo Tư Mã Dục, nhưng Tư Mã Dục lại không để ý, còn khiêu khích mà nhìn Văn Chiêu.
Tư Mã Dục lớn lên ôn nhu dễ thân như vậy, nhưng vì nụ cười này lại trở nên gay gắt, vẻ đẹp cũng ít đi mấy phần.
Văn Chiêu lạnh lùng nhìn nàng ta. Không nghĩ tới mình không làm Thái tử phi, Tư Mã Dục này vẫn xem nàng như kẻ thù.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận