Lục Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn, gần như là gầm lên: "Bây giờ đó chỉ là kế tạm thời, ngươi trước hết xuống đây, ta cùng ngươi nói rõ."
Mấy năm này, Quách Dần đều không nói hai lời mà lợi dụng sơ suất của hắn, sau đó cũng chẳng muốn nhìn hắn, xoay người rời đi. Hôm nay lại cố ý chờ hắn ở chỗ này, xem ra Quách Dần cũng phát hiện ra điều gì, muốn nghe Lục Nhiên giải thích.
Quách Dần "Hừ" một tiếng: "Có gì hay mà giải thích, ta với ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, mấy năm qua giữ lại mạng không giết ngươi chẳng qua chỉ là trêu đùa ngươi mà thôi." Nói thì nói thế, hắn vẫn nhìn chằm chằm Lục Nhiên, không bỏ sót một vẻ mặt nào.
Hắn cần có thêm thành ý mới được.
Lục Nhiên đến gần hắn, con dao ngày càng kề gần cổ: "Nếu sau nghe ta nói, ngươi còn muốn giết ta, thì tùy ngươi muốn làm gì cũng được." Ngữ khí này dứt khoát như là Quách Dần có thể thật sự chém giết hắn.
Quách Dần khẽ cắn răng quyết định nghe một lời của hắn, bất đắc dĩ bị Lục Nhiên kéo vào trong giả sơn, nói: "Sao ở quý phủ của mình phải lén lén lút lút?"
Lục Nhiên thấp giọng trả lời: "Tiết tướng cũng không hoàn toàn tin ta, phủ của ta có cơ sở ngầm của lão hay không còn chưa biết được, vì vậy vạn sự cần phải cẩn thận."
Trong bóng tối có một tiếng cười nhạo, Quách Dần nói: "Lục Nhiên ơi Lục Nhiên, ngươi sống cũng không ra làm sao, mấy năm vẫn chưa thể giành được sự tín nhiệm của người khác."
Lục Nhiên nghe lời nói trào phúng của hắn xong, không chút nào tức giận, chỉ trầm giọng nói: "Việc này trước tiên không đề cập tới, nói chung Tiết tướng cũng không ngay thẳng như ngươi thấy ngoài mặt...."
Hai người ở trong giả sơn lằng nhằng lải nhải nửa ngày. Quách Dần ngữ khí hòa hoãn lại: "Nếu hai người chúng ta không cãi nhau thì dễ bàn rồi, chẳng qua mục tiêu của chúng ta đến cùng không giống nhau..."
Lục Nhiên như chém đinh chặt sắt nói: "Trước mắt ta và ngươi liên thủ, sau đó người kia tùy ngươi xử trí."
Nghe được lời này, tiếng hít thở của Quách Dần rõ ràng nặng hơn một chút, hắn kinh ngạc hỏi: "Thái tử bên kia...."
"Mặc kệ Thái tử nghĩ thế nào, người kia nợ ngươi, ta sẽ khiến hắn khai hết ra cho ngươi."
Dáng vẻ Lục Nhiên nói ra lời này càng khiến Quách Dần nhớ tới trước kia. Hắn từ nhỏ đã mất đi chỗ nương tựa, bị những hài tử khác trong các bắt nạt, nhưng đứa bé đẹp đẽ kia nhỏ hơn hắn một chút lại đứng ra che chở hắn, trên khuôn mặt nhỏ quang minh lẫm liệt, nhìn cực kỳ đáng yêu, chính đứa bé đó lại cảm thấy bản thân là nam tử hán, vỗ ngực nói: "Ta là Thiếu các chủ nơi này, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, nhớ kỹ, ta tên là A Nhiên."
Khi đó, đệ đệ của hắn vừa tới tuổi biết chạy biết nhảy, kéo ống tay áo hắn hỏi: "Sau này có phải sẽ không có người nói chúng ta là con hoang không ai muốn không?" Khi đó hắn hận đến nghiến răng, hung dữ với đệ đệ: "Những lời thế này không được nhớ! Quên đi cho ta."
A Mão ngây thơ lại tốt đẹp, mong ước được tắm trong nước ao mênh mông, dáng vẻ ngẩng đầu lên nhìn hắn vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của Quách Dần, nhiều năm như vậy cũng không thể quên đi.
Trong lúc nhất thời, bên trong giả sơn rơi vào yên tĩnh, lúc Quách Dần mở miệng lần nữa, bên trong lời nói mang theo đau thương: "Khai hết ra thì có ích lợi gì, cũng không biết A Mão đệ ấy còn có thể trở về được hay không...."
Đệ đệ của hắn, còn nhỏ như vậy đã.....
Trải qua thế sự, hắn từ đâu đã không còn là thiếu niên chỉ biết khóc. Quách Dần rất nhanh đã ổn định tâm tình, vỗ vai Lục Nhiên nói: "Lời đã định."
Lục Nhiên gật đầu.
Chờ sau khi Quách Dần rời đi, Lục Nhiên đi xung quanh phủ một chút, xác nhận vừa rồi không có người gần đó, lúc này mới trở về.
Mà Hoàng thượng bởi vì bị dọa kinh sợ, đêm đó liên tục gặp ác mộng, truyền đạo ẩn hỏi hắn có phương pháp gì có thể ứng đối không.
Vấn đề này kỳ thực ngay cả ngự y cũng đủ giải quyết, thế nhưng Hoàng thượng đối với đạo ẩn lại có chút ỷ lại, luôn cảm thấy hắn như có thể mang đến kinh hỷ, Hoàng thượng hỏi hắn: "Trường sinh hoàn của chân nhân có thể trị cái này?"
Đạo ẩn nở nụ cười, nói: "Hoàng thượng thử một lần liền biết."
Hoàng thượng nhìn nụ cười chắc chắn trên mặt hắn, mở ra cái hộp đạo ẩn đưa cho, bên trong có một viên thuốc tròn dẹp trắng như tuyết, chính là vật mà mấy ngày nay ông ta dùng. Hoàng thượng nuốt xuống viên thuốc, không lâu sau toàn thân liền thư thái, một thân đổ mồ hôi, sau đó được nội thị hầu hạ chìm vào giấc ngủ, cũng không gặp ác mộng nữa.
Ngày hôm sau Hoàng thượng tinh thần rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi đạo ẩn muốn được ban thưởng cái gì, đạo ẩn lắc đầu nói: "Người xuất gia không cần vật ngoại thân."
Hoàng thượng vừa nghe liền gật đầu, cảm thấy đạo ẩn này quả nhiên là đạo tâm kiên định, ở trước mặt túi tiền lớn nhất cả nước cũng không động tâm, nhân tiện nói: "Phong chân nhân làm thiên sư có được không?"
Hắn vô dục vô cầu, Hoàng thượng thật có chút đau đầu, người như vậy là người khó giữ nhất, bởi vậy lão nghĩ trăm phương ngàn kế khiến đạo ẩn nếm trải quyền thế nồng hậu, từ đó không thể rời khỏi sự khống chế của lão.
Đạo ẩn liên tục xua tay nói không chịu nổi vinh ân bậc này, Hoàng thượng lại cười nói: "Chẳng qua chỉ là phong hào thôi, trẫm phong nhiều người như vậy, lại không có người như chân nhân giải ưu phiền cho trẫm, còn có Trường sinh hoàn thần kỳ này, càng khiến trẫm tâm hỉ."
Cùng ngày liền có chỉ phong đạo ẩn làm "Tam Nguyên ứng đức Thanh Nguyên thiên sư", ngày thường cần tôn xưng hắn là "Thanh Nguyên thiên sư". Chức Thiên sư mặc dù không có thực quyền, nhưng lại được tôn vinh nhất, có thể thường xuyên gặp vua, liền có khả năng ở bên cạnh vua.
Trong lúc nhất thời, vị Thanh Nguyên thiên sư này danh tiếng vô lượng.
Trần thị miễn cưỡng nằm nghiêng trên ghế, dặn dò Lục Châu nói: "Lấy cho ta cái quạt tròn."
Lục Châu hơi kinh ngạc, hỏi: "Phu nhân nóng sao? Nhưng bây giờ mới vào tháng năm thôi." Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn đi lấy đến cho bà.
Trần thị gương mặt cảm thụ gió mát quạt tới, lúc này mới thoải mái nói: "Ngươi cũng không phải không biết, ta trời sinh sợ nóng."
"Đúng rồi, ta muốn thay xiêm y, để ta mát mẻ chút."
Nhà mẹ đẻ Tần thị mang đến cho bà chút vải Vân Yên sa, vải này khinh bạc dễ chịu, mặc lên người như tiên khí bồng bềnh, ở Kinh thành rất được yêu thích. Tần thị liền muốn làm cho Văn Chiêu vài món y phục bằng Vân Yên sa, cũng đã là đại cô nương, y phục phải xinh đẹp chút mới được.
Nghĩ như vậy, liền đi đến gian phòng của Văn Chiêu, đang trên đường tình cờ gặp Khương Nhị gia, mà bên cạnh Khương Nhị gia chính là Trần thị này.
Trần thị ăn mặc xiêm y khinh bạc sát người, vạt áo trước cổ mỏng manh, dáng vẻ có lồi có lõm này khiến nữ tử nhìn cũng mặt đỏ tim đập.
Nói đến Trần thị này so với Tần thị đẹp hơn chút, vẫn là kiểu phổ biến mà nam tử yêu thích.
Tần thị thấy hai người đang cười nói, cùng bọn họ chạm mặt liền đi về hướng phòng của Văn Chiêu. Tần thị cùng Văn Chiêu nói kiểu dáng xiêm y nửa ngày mới kéo Văn Chiêu về chính thất dùng bữa.
Hai người trên đường lần thứ hai gặp Khương Nhị gia cung Trần thị, Trần thị này phảng phất như bị trẹo chân, Khương Nhị gia đang đỡ bà ta hỏi có nghiêm trọng hay không.
Tần thị cắn răng, vừa rồi bọn họ đùa giỡn cũng thôi, không nghĩ tới bây giờ ban ngày ban mặt còn dựa vào nhau gần thế, có còn để chủ mẫu là bà đây vào trong mắt không! Mà Trần thị này còn là một góa phụ, Nhị gia cùng bà ta không minh bạch, đến lúc đó truyền ra lời đồn đại không tốt, sợ là gọi người viết ra mấy quyển sách.
Văn Chiêu tự nhiên cũng nhìn thấy, tình cảnh này khiến Văn Chiêu đột nhiên nhớ tới kiếp trước. Biểu cô mẫu nàng kiếp trước cũng đồng dạng cùng phụ thân dáng vẻ lôi kéo không rõ ràng, ban đầu Văn Chiêu nhớ tới mẫu thân đã qua đời còn lên cơn giận dữ, nhưng vừa nghĩ lại, nàng đến kế mẫu còn có còn sợ cái dạng này?
Văn Chiêu tâm rộng, nhưng Tần thị lại vì vậy mà cùng phụ thân sinh ra rạn nứt. Tính tình kia của Tần thị, chỉ cùng phụ thân sinh ra cãi vã một lần, sau đó chính là dáng dấp tương kính như tân, cũng không đề cập tới có còn yêu phụ thân hay không, như là hoàn toàn buông bỏ, không thể cởi mở hơn.
Nhưng Văn Chiêu biết kiếp trước phụ thân có bao nhiêu yêu Tần thị, sợ là thân mẫu nàng cũng không sánh nổi.
Thời điểm Thừa Hòa năm thứ 14, Tần thị đã mang thai, vốn là lòng đầy chờ mong hài nhi kế tiếp sinh ra, nhưng lại đón nhận tin dữ của Quốc công phủ, Tần thị giận sôi làm động thai khí, lại bị binh lính đang xét nhà xô đẩy ngã nhào trên đất, liền sẩy thai tại chỗ.
Phụ thân đỏ vành mắt cầu xin binh lính tìm lang trung chữa trị cho Tần thị, những binh sĩ kia huýt sáo kêu cha quỳ xuống đất cầu xin.
Phong thái Ngụy Tấn thanh cao luôn được tôn kính, phụ thân cắn chặt hai hàm răng, đầu gối chạm đất.
Có lẽ là bởi vì trời lạnh, Văn Chiêu hàm răng không ngừng run lên.
Nàng ngơ ngác nhìn, phảng phất như mất hồn phách, Tam ca che mắt nàng lại. Mà bàn tay che mắt nàng đã khẽ run.
"Biểu muội? Chân thế nào rồi? Có muốn biểu tẩu tìm cho muội một lang trung không?" Tần thị ôn nhu hỏi ý kiến, nhưng trong lời nói lại biểu thị công khai chủ quyền đối với phụ thân.
Trần thị có chút lúng túng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ, cảm kích nhìn Tần thị nói: "Không sao, đại khái nằm một hồi là tốt rồi...."
"Vậy không được, vẫn phải kiểm tra một cái, nếu như để lại di chứng gì thì không tốt."
Khương Nhị gia nghe xong cũng gật đầu nói: "Biểu muội kiểm tra một cái đi, nếu như để lâu ngược lại trị liệu không tốt."
Nữ lang trung được mời đến kia sau khi nhìn thấy nhiều việc nhiều như vậy, chỉ nói: "Cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc cao này một lần là được." Thuốc cao này chính là dùng để làm tan vết bầm, dược tính ôn hòa, mùi cũng nhàn nhạt.
Khương Nhị gia đưa lang trung ra khỏi phòng, lúc này mới kéo Tần thị cùng Văn Chiêu trở về chính thất, mà Trần thị thì nằm lại trong phòng Văn Chiêu.
Lúc dùng bữa Tần thị không nói tiếng nào, phụ thân thì lại không rõ nội tình, chỉ có Văn Dậu thỉnh thoảng nói một câu, Văn Chiêu trong lòng muốn thay phụ thân giải thích vài câu cũng không biết nói như thế nào.
Đến Văn Đàm cũng nhận ra có gì đó không đúng, kéo kéo ống tay áo Văn Chiêu hỏi nàng làm sao vậy, Văn Chiêu lắc đầu một cái, gắp một đũa, có một số việc chưa phải lúc thích hợp để nói cho một tiểu gia hỏa nghe.
Chờ mấy đứa nhỏ đều đi ra ngoài, Tần thị mới nhàn nhạt nói: "Khương Văn Viễn, chàng cùng biểu muội nên chú ý chút đi."
Khương Nhị gia rõ ràng sững sờ, mờ mịt hỏi: "Ta cùng với biểu muội như thế nào?"
Tần thị khẽ cắn răng trừng ông: "Chàng thật không nhìn ra nàng ta vì sao bị sái chân sao?"
Khương Nhị gia bị trừng đến đần độn u mê, hồi tưởng nói: "Bởi vì ven đường có cục đá...."
Tần thị thấy ông thật sự không hiểu, hiển nhiên là Trần thị đang diễn kịch một vai, liền có chút nguôi giận, bĩu môi nói: "Cũng là chàng không nhìn ra, nói chung, sau này cách xa nàng ta một chút."
Khương Nhị gia cảm giác được thê tử đang ghen, vội nói: "Được được được, sau này nàng ta ngã cũng không đỡ." Nói rồi liền muốn qua ôm bà.
Tần thị đẩy ông ra, tức giận nói: "Chàng nói lời này như thể ta không có nhân tính vậy! Ta chỉ muốn chàng sáng mắt ra, đừng có mà suy bụng ta ra bụng người." Nàng khuyến cáo đều có căn cứ, không thể bị nghĩ thành ghen tuông được!
Lúc Văn Chiêu trở về phòng, vừa đúng lúc biểu cô mẫu muốn xuống giường, nhìn thấy Văn Chiêu liền cười nói: "Chân biểu cô mẫu không có gì đáng ngại, nằm một lúc liền cảm thấy tốt hơn rồi, biểu cô mẫu trở về phòng đây, Văn Chiêu hãy nghỉ trưa thật tốt."
Văn Chiêu gật đầu, nói: "Biểu cô mẫu đi đường cẩn thận."
Nhìn biểu cô mẫu được nha hoàn đỡ đi ra ngoài, Văn Chiêu lần thứ hai nhớ tới kiếp trước phụ thân cùng mẫu thân cũng hiểu lầm trong lúc đó, liền mở miệng nói: "Văn Chiêu tiễn biểu cô mẫu một đoạn."
Trên đường, Văn Chiêu cùng biểu cô mẫu nói chuyện, lời nói thân thiết dặn bà đừng quên thoa thuốc vân vân, cuối cùng thở dài một tiếng: "Biểu cô mẫu, tuy rằng Văn Chiêu đã mười ba, nhưng dường như vẫn không hiểu tâm tư người lớn." Ngữ khí của nàng ngây thơ lại thân mật, như là thật sự gặp phải vấn đề nan giải gì, muốn cùng biểu cô mẫu nàng nói chuyện đây.
Biểu cô mẫu nghe được không rõ chuyện gì, chỉ cười hỏi Văn Chiêu chuyện gì quấy nhiễu nàng.
Văn Chiêu nhìn thẳng mắt biểu cô mẫu nói: "Phụ thân và mẫu thân hai người cực kỳ ân ái, hôm nay không biết vì sao, mẫu thân dường như không quá phấn chấn."
Biểu cô mẫu thu lại ý cười, mắt nhìn về phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Văn Chiêu nói tiếp: "Có điều lúc Văn Chiêu đi ra ngoài phụ thân và mẫu thân giống như là không có chuyện gì, à, hình như phụ thân có nói câu 'nàng ta không là gì', Văn Chiêu nghe không hiểu là có ý gì, chỉ là phụ thân nói xong Văn Chiêu liền nghe thấy tiếng cười của mẫu thân...."
"Ôi, Văn Chiêu đến cùng không hiểu người lớn đang muốn cái gì, lúc thì tức giận lúc lại cười nói, thật là kỳ quái."
Biểu cô mẫu bước chân gắng gượng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khoảng không, lẩm bẩm hỏi Văn Chiêu: "Văn Chiêu vừa rồi còn nghe được gì?"
Văn Chiêu sứng sờ, nghi hoặc hỏi: "Ý của biểu cô mẫu là gì?"
Trần thị nhìn Văn Chiêu trên mặt hồn nhiên không rõ, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Văn Chiêu tiễn Trần thị đến Thọ Diên đường, trên đường gặp tổ mẫu đang đi dạo tiêu cơm, tổ mẫu đối với Trần thị quan tâm một phen, cười khen ngợi Văn Chiêu là đứa nhỏ có hiếu tâm.
Văn Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Văn Chiêu không dám nhận, chỉ là biểu cô mẫu có vết thương ở chân, Văn Chiêu thật sự không yên tâm."
Tổ mẫu cười đến càng ngày càng từ ái, Văn Chiêu cùng tổ mẫu nói chuyện một chút rồi mới quay về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận