Người trong điện đang tao nhã uống trà, hơi nóng mịt mờ mơ hồ bao phủ mặt nàng, nhưng nhìn ra được bộ dáng thướt tha.
Lưu Ly thăm dò tin tức từng tin một báo cho người trước mắt. Hoàng hậu mi dài hơi nhíu, nốt ruồi chu sa ở đuôi lông mày đỏ như máu tươi.
"Không biết Hoàng thượng bên kia làm sao..." Hoàng hậu nói xong cụp mắt, nâng chung trà lên thổi.
Mà Thái tử lại nắm chặt tay ngồi trước bàn một lúc lâu.
"Không được, không thể bị động như thế...." Thái tử đột nhiên đứng dậy, đi ra phòng ngoài.
Ngày hôm đó trong triều đã xảy ra một việc lớn, Thái tử tấu xin Hoàng thượng tuyển chính phi cho hắn.
Nói đến thì Thái tử đã mười tám, sớm nên cân nhắc việc kết hôn, nhưng đến hôm nay ở Đông cung ngay cả nữ tử vị phân cũng chưa có. Hoàng thượng không ưa Thái tử đã là chuyện trên dưới trong triều đều ngầm hiểu, chuyện sau đó càng không cần nói, nếu thê tộc của Thái tử thế lực mạnh mẽ, đối với Hoàng thượng không có lợi.
Lần này Thái tử đã đề cập đến chuyện tuyển phi, Hoàng thượng tự nhiên không tiện cự tuyệt, vì vậy đã vì Thái tử mà mở cuộc tuyển phi.
Văn Chiêu đang ngồi trong Vọng Nguyệt đình vẽ tranh, Văn Đàm từ chỗ Tây Tịch tiên sinh nhảy nhót trở về, thấy Văn Chiêu lập tức dừng lại xem nàng đang vẽ gì.
"Nhị tỷ tỷ thật sự là người thiên phú xuất chúng!" Văn Đàm thở dài nói.
Văn Chiêu một bên vẽ một bên hỏi nàng: "Vì sao lại nói thế? Trình độ vẽ tranh của Nhị tỷ tỷ cũng chỉ là qua loa."
Văn Đàm nghiêng cổ chớp mắt nói: "Bởi vì A Đàm ngày thường cực kỳ hiếm thấy Nhị tỷ tỷ luyện tập vẽ tranh, mẫu thân nói rồi, chỉ có người bẩm sinh hơn người mới có tư cách sau này lười biếng chút."
Văn Chiêu dừng bút một chút, nàng kiếp trước tích lũy thiên phú trong miệng Văn Đàm, kỳ quái nàng từ lúc trọng sinh tới nay đều dựa vào học vấn tích lũy của mình mà lười biếng, lời này của Văn Đàm không còn nghi ngờ, chính là lời cảnh tỉnh cho nàng.
Hai người câu được câu không nói chuyện, liền thấy Chiết Chi chầm chậm đi tới.
Chiết Chi chào một cái rồi nói: "Nhị tiểu thư, họa sĩ đến rồi, phu nhân dặn tiểu thư đi chuẩn bị một chút."
Văn Chiêu để bút xuống, gật đầu nói: "Xin chờ một chút."
Người họa sĩ kia bày xong giá tranh, đang chờ, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú vòng qua đến, tư thái dáng vẻ này không thể nghi ngờ là mỹ nhân.
Thế nhân thích cái đẹp, đối với người lấy họa mà sống như hắn mà nói, người đẹp chính là mạng, mà người trước mắt càng khiến hắn vững tin rằng hôm nay hắn có thể vẽ ra một bức tranh tuyệt mỹ.
Không nghĩ tới một giây sau như có một thùng nước lạnh dội xuống, họa sĩ thấy rõ mặt nàng, như bị nuốt phải một con ruồi, nữ tử này ngũ quan đẹp thì đẹp, nhưng da vàng như nghệ, môi trắng xám, vừa nhìn liền biết là dáng vẻ không điều dưỡng tốt thân thể.Họa sĩ thở dài, thật đáng tiếc.
Chờ sau khi họa sĩ đi rồi, Văn Chiêu mới trở về phòng đem chất lỏng củ gừng trên mặt rửa đi, Văn Đàm nói: "Nhị tỷ tỷ thật là lợi hại!"
Buổi chiều, trên bàn Thái tử đã để đầy chân dung, Thái tử tùy ý một phen, cảm thấy không có ý tứ gì, gọi tùy tùng giúp hắn chọn ra thế gia tốt một chút.
"Trước chọn Quốc công phủ cùng phủ Đại tướng quân còn có Binh bộ đi."
Hắn cần nắm chắc binh quyền trong tay thê tộc.
Thái tử tùy ý gật đầu, nói: "Trước tiên cứ để đó, ngươi lui xuống đi."
Tùy tùng im lặng lui ra khỏi phòng, Thái tử lúc này mới bất đắc dĩ cười nói: "Đi ra đi, lại xuất quỷ nhập thần như thế."
Dứt lời, chỗ tối hiện ra thân hình một nam tử, người kia đi ra, nói: "Tùy tùng của điện hạ không đủ cảnh giác..."
Thái tử liếc nhìn hắn một cái nói: "Ai có thể cảm nhận được ngươi chứ."
Người kia không đáp lời nữa, đi tới bên thư án, chỉ một cái, nói: "Người này, nếu Điện hạ để ý bề ngoài, cho tại hạ giữ lại."
Thái tử "Ồ" một tiếng, nói: "Hóa ra hôm nay ngươi tới là vì cái này?" Thái tử lấy bức tranh ra nhìn, cười to: "Ngươi vậy mà lại chọn người này, sao nhìn có vẻ như bị bệnh?"
Người kia không giải thích, như là đang chờ Thái tử cho hắn một câu trả lời chắc chắn, Thái tử khoát tay nói: "Thôi, dù cô nương này gia thế không tệ, nhưng nếu ngươi thích, ta liền chọn người khác vậy."
Người kia chắp tay nói: "Đa tạ điện hạ."
Thái tử tùy ý gật đầu, nói: "Nếu ngươi đến rồi, liền giúp ta nghiên cứu một chút, ngươi xem cô nương Tư Mã gia này thế nào?"
"Vệ quốc công ở Tây Nam có hai trăm ngàn trú quân, binh lực cỡ này không thể xem thường, chỉ là để Hoàng thượng đáp ứng không phải đơn giản...."
Thái tử im lặng chớp mắt, than thở: "Thôi, ta vẫn muốn đánh cược một keo."
"Nhất định phải làm mê hoặc lòng người trước." Ánh mắt Thái tử bắt đầu ác liệt, siết chặt chân dung cầm trong tay.
Ngày hôm sau Thái tử trên điện nói đã có người vừa ý, Hoàng thượng thoáng thẳng người, cười hỏi: "Là người phương nào? Minh Nhi không ngại thì nói một chút."
Thái tử nói: "Đại cô nương Tư Mã gia Tư Mã Dục." Nói xong cũng không dấu vết quan sát vẻ mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng thu lại ý cười, nói: "Vì sao lại là nàng ta?"
Thái tử trả lời: "Hồi phụ hoàng, nữ tử này tướng mạo đẹp lại hiền thục, hài nhi tâm hỉ."
Hoàng thượng lẳng lặng nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu hỏi: "Vậy sao."
Thái tử nghe vậy rùng mình, thầm nghĩ phụ hoàng quả nhiên là không mong muốn...
Ai biết Hoàng thượng lại thay đổi sắc mặt, thoải mái cười to nói: "Minh Nhi đã thích, phụ hoàng tự nhiên sẽ vì con làm chủ."
Ngày đó Thái tử trên mặt mang theo vui mừng đi ra khỏi điện, ánh nắng bên ngoài có chút nóng, chiếu lên mặt Thái tử lại ấm áp vui vẻ.
Hắn thắng cược sao, phụ hoàng vẫn là quan tâm hắn....
Ngày đó trong cung truyền xuống hai đạo ý chỉ, một đạo là phong cô nương Tư Mã gia làm Thái tử phi, năm sau thành hôn, một đạo là triệu đạo ẩn chân nhân tiến cung.
Vệ quốc công phủ đương nhiên là hân hoan vui mừng, dù hiện tại vây cánh của Thái tử không lớn, nhưng một khi hắn là Thái tử, làm Thái tử phi của hắn, ngày sau chính là nhất quốc chi mẫu, đến lúc đó Tư Mã gia bọn họ chính là hậu tộc phong quang vô hạn rồi.
Tin tức truyền tới Vinh quốc công phủ, Yến thị cười gắp đồ ăn cho Thính Lan, nói: "Còn tưởng rằng Nhị tiểu thư sẽ có tạo hóa lớn bao nhiêu, chẳng qua cũng chỉ được như vậy."
Thính Lan ăn đồ ăn trong bát, yên lặng không nói gì.
Thính Nguyệt bĩu môi, nói: "Lời này của mẫu thân con không thích nghe."
Yến thị ngón tay chỉ về phía Thính Nguyệt, giận mắng: "Con nha đầu này toàn là cùi trỏ hướng ra ngoài!"
Thính Nguyệt để đũa xuống trịnh trọng nói: "Nhưng nếu Nhị tỷ tỷ làm Thái tử phi, toàn bộ Khương gia chúng ta đều sẽ có lợi!"
Yến thị nghe vậy thì trừng mắt nhìn nàng: "Con chính là hiểu đại cục, mẫu thân chính là không phóng khoáng, nhưng con có nghĩ đến, nếu là như vậy thì Tam phòng chúng ta có ngẩng đầu nổi? Chúng ta quan trọng nhất chính là ở trong phủ mang thai sinh con, chứ không phải lấy vinh dự này đi khoe khoang bên ngoài."
Nhưng nếu có phần tôn vinh này, hai tỷ muội các nàng sau này có thể được làm mai chỗ tốt chút. Nói cho cùng mẫu thân quan trọng nhất vẫn là địa vị của mình trong phủ...
Thính Lan ăn một miếng cơm, lặng yên suy nghĩ. Nếu gia thế của nàng tốt một chút, nàng cũng không phải rơi vào cục diện khó xử thấp không được cao không xong như vậy rồi.
Thính Nguyệt không nghĩ tới phương diện này, chỉ lo lắng Nhị tỷ tỷ có phải sẽ thất vọng không, chắc không đâu, nhìn Nhị tỷ tỷ không giống như muốn làm Thái tử phi...
Nhị tỷ tỷ nàng tựa hồ như còn chưa thông suốt đâu, thấy nam tử nào cũng không phản ứng lại...
Mà Văn Chiêu xác thật bây giờ không có thất vọng, ngược lại còn thở ra một hơi lớn, nụ cười trên mặt trở nên ung dung. Duy nhất không vừa lòng đó là người được chọn lại là Tư Mã Dục.
Ngày sau nếu nàng tiến cung, chẳng phải sẽ phải hành đại lễ với nàng ta sao....
Văn Chiêu mím chặt môi, thế sự quả thật khó có thể thập toàn thập mỹ. Kiếp trước nàng ngẫu nhiên bị Thái tử nhìn trúng, mới đạt được vị trí Thái tử phi, nàng kiếp này cực lực tránh né Thái tử, vị trí kia tự nhiên sẽ được Tư Mã Dục gia thế xuất chúng dung mạo hơn người ngồi vào.
Mà Tư Mã Dục này từ nhỏ đã được dạy dỗ theo tiêu chuẩn Hoàng hậu, bảy, tám tuổi được mang vào cung học lễ nghi, lớn hơn một chút lại học bản lĩnh giao tiếp xã giao, nếu nàng ta ở vị trí kia nhất định sẽ thành thạo điêu luyện.
Văn Chiêu siết chặt bút trong tay, nhìn nét mực hạ xuống tờ giấy, cảm thấy trong đầu khó có thể lắng lại.
Nàng quả nhiên còn chưa cam tâm. Những người kia phá hủy nàng, nàng muốn đẩy bọn họ hết thảy xuống địa ngục! Coi như kiếp này vẫn chưa xảy ra, hoặc nói những việc này sẽ không phát sinh, nàng vẫn khó có thể tha thứ cho hành động của Tư Mã Dục ở kiếp trước.
Tư Mã Tinh vô tội, vậy Tư Mã Dục thì sao, phụ mẫu các nàng thì sao?
Hình như là đêm trước khi tổ phụ xuất chinh, Văn Chiêu khuyên tổ phụ nếu nhận được tin tức trong Kinh, trước hết phải bình tĩnh suy nghĩ, cân nhắc trước sau, không nên bị lửa giận che mắt.
Tổ phụ đang lời nói nhỏ nhẹ an ủi tổ mẫu không cần lo cho an nguy của ông, ông ở trên sa trường chiến đấu một đời, không phải dễ dàng mà bị người ta đánh bại. Văn Chiêu trong lòng khẩn trương, lớn tiếng kêu tổ phụ, trên mặt tổ phụ mang theo nụ cười mãn nguyện, cam kết ông sẽ khải hoàn trở về.
Tổ phụ không nhìn thấy nàng.
"Tổ mẫu, tổ mẫu...." Giúp Văn Chiêu gọi tổ phụ một tiếng đi....
Tổ mẫu cũng không nghe, không nhìn thấy, trong lòng Văn Chiêu chìm xuống, lúc này nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ trong phòng, bên ngoài Phù Diêu khóc lóc đi vào, nói: "Tiểu thư, Quốc công phủ bị xét nhà rồi...."
"Tiểu thư hay là chúng ta đổi xiêm y đi.... Phù Diêu không muốn tiểu thư đi Tây Bắc chịu khổ....."
Văn Chiêu đầu đau như sắp nứt, vì sao Quốc công phủ vẫn bị xét nhà?
Nếu kiếp này vẫn chạy không thoát vận mệnh, nàng ít nhất cũng phải trả lại tự do cho nha hoàn của nàng.
Hai đại nha hoàn đều gào khóc nói không muốn, các nàng muốn hầu hạ tiểu thư, nếu không tiểu thư ở Tây Bắc làm sao chịu được. Văn Chiêu lấy khế ước bán thân ra, nhét vào trong tay các nàng, nói: "Các ngươi nếu không nhận lấy, Khương Văn Chiêu ta cũng không nhận hai người các ngươi. Ta đến đây hết lời, các ngươi đi đi, đi đến một nơi xa lấy chồng sinh con..."
Hai người khóc thút thít ôm nàng không buông, Văn Chiêu đẩy tay các nàng ra, nói: "Buông ta ra đi."
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của Tam ca, Tam ca khàn giọng nói: "Tam ca không buông, Chiêu Chiêu là kim chi ngọc diệp, ai cũng không thể đánh muội."
"Tam ca chỉ có Chiêu Chiêu thôi..."
Đúng vậy, nàng cũng chỉ có Tam ca.
Nhưng sau đó, nàng chỉ có thể trống rỗng, tràn ngập cừu hận mà sống tiếp, một mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận