Thời điểm Trang Khởi nhìn thấy Văn Chiêu, nàng đang nhấc làn váy chầm chậm bước đi, búi tóc đung đưa, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ là vui mừng đơn thuần, như một con chim oanh yêu kiều hưng phấn sổ lồng, khí tức mỹ lệ linh động mang theo màu xuân.
Hắn đã sớm biết biểu muội xuất chúng, nhưng là lần đầu bị chói mắt bởi vẻ mỹ lệ này.
Trang Khởi ôn hòa gọi nàng chạy chậm lại, cẩn thận ngã, lúc nhìn thấy đôi mắt sóng nước mênh mông, linh động nhìn về phía này, bên trong hắn kích động vui sướng nhưng nháy mắt lại ảm đạm, sau đó chủ nhân đôi mắt kia cười nhạt nói đã biết.
Văn Chiêu đáp xong liền cùng mẫu thân hưng phấn nói chuyện, Trang Khởi như bị một bàn tay bóp lấy, trong lòng rầu rĩ, không khỏi hồi tưởng xem mình đã đắc tội vị biểu muội này lúc nào.
Văn Chiêu không nghĩ tới Trang Khởi lại ở chỗ này, chiếu theo ý tứ của mẫu thân là "Hưởng hỉ khí Thám hoa lang của hắn", vì vậy thời điểm chưa có yết bảng Trang Khởi đã tới Khương phủ, thế nhưng Văn Chiêu cảm thấy mẫu thân còn có ý tứ khác, bà muốn lập lại quan hệ giữa Khương gia và Trang gia.
Kiếp trước không có chuyện này, lần đó Trang Khởi cũng là Thám hoa, nhưng không có ý tứ "Lây hỉ khí của hắn", đại khái vì lúc đó quan hệ với Văn Chiêu không hòa thuận, suy nghĩ sẽ không chu đáo như vậy. Chỉ khi xem Văn Chiêu như thân nữ, mới cân nhắc nhà ngoại tổ nàng.
Văn Chiêu nghĩ như vậy, liền thấy phụ thân vui sướng đi tới, nói với mọi người: "Hôm nay đi Quy Thất lâu ăn cơm, Văn Dập sẽ đi ngang qua."
Tam ca sẽ như lần trước của Lục Nhiên vậy, cưỡi đại mã, đi đầu trong đội ngũ diễu hành, ánh mắt tất cả mọi người sẽ đặt trên người huynh ấy, mà dáng dấp Tam ca nàng lại quân tử như ngọc như thế....
Văn Chiêu không thể chờ đợi nữa, cùng mọi người đi đến lâu.
Có người nói người thân sẽ cảm ứng với nhau, Tam ca cũng giống Nhị ca, lúc đi qua dưới lâu trùng hợp ngẩng đầu lên, lần này Văn Đàm và Thính Châu không có tính trẻ con hô to "Đại mã mã", ngay cả Văn Dậu cũng gọi "Tam ca ca đến rồi".
Văn Dập đi ngang qua dưới tửu lâu, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Văn Chiêu đầu tiên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào khuôn mặt trắng mịn của nàng, chiếu lên nụ cười tĩnh lặng của nàng, trong mắt chứa đựng ánh sáng như sao.
Dù đội ngũ đi qua tửu lâu nào, trước mắt hắn vẫn là đôi mắt trong vắt chứa đựng ý cười thuần túy kia, tiếng ồn ào hai bên đường phố tựa hồ cũng nhỏ chút.
Yến tiệc Trạng nguyên lần này được tổ chức long trọng, Văn Chiêu không lo lắng Nhị ca bất bình, tính tình Nhị ca vốn hào hiệp nhất.
Nói đến việc Nhị ca nói chuyện Tô Mục Uyển với Đại bá phụ, hai người ngồi trong phòng gần một canh giờ, lúc đi ra trên mặt Nhị ca mang ý cười nhàn nhạt, Văn Chiêu liền biết chuyện này có thể thành.
Tôn Du này là tôn nữ của Công bộ Thượng thư, xem như là lãnh đạo trực tiếp của Nhị ca, Đại bá phụ để Nhị ca cưới Tôn Du sợ là muốn hắn trên quan trường thoải mái một chút. Mà Tô Mục Uyển này là tôn nữ Thái sư, tuy không có thực quyền, nhưng đức cao vọng trọng nhất, một câu nói bằng trăm câu ngàn câu của người khác, mà tôn nữ Thái sư cũng được giáo dục vô cùng tốt, như vậy không có đạo lý cự tuyệt nhi tức
Văn Chiêu thật không biết tại sao Nhị ca lại cùng với Tô Mục Uyển, tuy rằng dáng vẻ Tô Mục Uyển thích Nhị ca nàng khiến nàng có chút xúc động, nhưng Nhị ca cũng là người không dễ dàng bị đả động.
Mà yến tiệc Trạng nguyên hôm đó đã xảy ra việc lớn, Tiết tướng vậy mà lại nhận Khương Tam công tử làm môn sinh! Ai cũng biết được quy tắc thu nhận đồ đệ của Tiết tướng là không nhận người căn cơ thâm hậu ở Kinh thành, bởi vì loại người này ở Kinh thành cản trở rất nhiều, lão không thể sử dụng. Mà Khương Tam công tử vừa vặn là loại người này.
Mà Tiết tướng đối với Khương Tam công tử biểu hiện so với lúc thu nhận Lục Nhiên ba năm nước càng nhiệt tình hơn, vẻ tán thưởng không hề che giấu chút nào. Lần này ánh mắt mọi người nhìn Khương Tam công tử và Lục Nhiên có chút khác thường.
Văn Chiêu lại biết lần này Tiết tướng thu đồ đệ sợ là dùng Tam ca đánh vào mặt Lục Nhiên. Hai người này quan hệ vốn thân cận như vậy, sau này cũng không biết nên cư xử với nhau thế nào.
Có điều kiếp trước không có việc này. Kiếp trước Tam ca chỉ là Thám hoa lang, đại khái không vào được trong mắt Tiết tướng.
Đang nghĩ ngợi, hai người này liền từ đằng xa đi tới, mà lại có nói có cười, cũng không biết hòa thuận thật hay giả.
Bên kia, Văn Dập đối với Lục Nhiên cảm khái nói: "Không nghĩ tới lần này huynh nói đúng."
Lục Nhiên xua tay một cái nói: "Cùng ông ta giao hảo ba năm, dù sao cũng hiểu một chút tính nết của lão. Chỉ là sau này chỉ sợ huynh còn phải tranh cao thấp với ta, nếu như nhận lời, quan đồ sẽ dễ đi hơn chút."
Văn Dập cau mày nói: "Lão cuối cùng muốn cùng huynh đấu trí đến khi nào?"
Ngữ khí Lục Nhiên bất đắc dĩ: "Đại để là chờ đến khi có ứng cử viên nữ tế tiếp theo." Nói xong thậm chí còn ý tứ sâu xa mà liếc nhìn Văn Dập.
Văn Dập im lặng nháy mắt, nói: "Cô nương kia năm nay đã mười sáu, sẽ không cân nhắc đến ta chứ?"
Lục Nhiên hài hước nói: "Khó nói, Tiết tượng sợ là giữ nàng ta đến khi mười tám tuổi cũng nên."
Hai người nhìn thấy phía trước không xa Văn Chiêu đang cười tươi rói, ngưng nói chuyện, vẻ mặt Tam ca đột nhiên nhu hòa, hỏi nàng: "Ăn no rồi?"
Văn Chiêu gật đầu, hỏi hắn: "Tam ca, tiệc phía trước đã tan rồi sao?"
Tam ca gật gật đầu, thấy Văn Chiêu nghi hoặc mà liếc nhìn Lục Nhiên, lại nói: "Tam ca giữ Lục huynh lại nói chuyện nhiều một chút."
Văn Chiêu không rõ, hòa khí giữa hai người này không giống như giả bộ, vậy chuyện ngày hôm nay sẽ không nảy sinh khúc mắc rồi. Chỉ là Tiết tướng thấy hai người tình cảm tốt như vậy, không biết có giận chó đánh mèo vào Tam ca hay không.
Văn Chiêu đem nghi vấn của mình nói ra, đã thấy hai người này có chút ngạc nhiên nhìn nàng, Tam ca cũng nhìn nàng nói: "Ta cùng với Lục huynh sau này chỉ phân cao thấp chứ không đối địch, đều là môn sinh của lão, đối địch với lão sư mà nói không phải việc tốt."
Lục Nhiên cũng nói: "Khương Nhị cô nương vậy mà lại nghĩ được điều này, lần này Văn Dập càng phải nỗ lực hơn rồi, tránh cho Nhị cô nương bị loại chuyên này làm hao tâm tổn sức."
Văn Chiêu nghe, cảm thấy dáng vẻ hắn hơi ý tại ngôn ngoại, không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, Tam ca liền nói: "Bên ngoài gió lớn, Chiêu Chiêu nên về đi thôi."
Văn Chiêu gật đầu, đang muốn đi về, trước khi đi quay đầu lại, chỉ thấy Tam ca đang trở về thư phòng, Thính Lan ở trong đình ngồi ngắm trăng, Thính Nguyệt thường ngày như hình với bóng cũng không ở bên cạnh.
Không nhìn ra là nàng ta vô tình hay cố ý. Có điều trong lòng Văn Chiêu thật lo lắng nàng ta đối với Lục Nhiên càng hãm càng sâu, khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng cũng không biết có thể cùng Vương Sùng kết hôn hay không, A Thừa có thể được sinh ra trên đời hay không....
Văn Chiêu cắn răng, nhấc làn váy chầm chậm đuối theo Tam ca và Lục Nhiên, hai người kia thấy nàng cũng không biết là chuyện gì, nhưng cũng dừng lại chờ nàng.
Không thể không nói ánh trăng đêm nay thật sự rất sáng, ánh trăng như dòng nước đổ xuống y phục của Văn Chiêu, như là một lớp bạc mỏng, theo bước nàng chạy mà chảy theo, cực kì sinh động.
Văn chiêu cười nói: "Tam ca, muội nhìn thấy Tam muội muội ở bên kia, muội cùng các huynh đi qua đi."
Ba người cùng đi đến Vọng Nguyệt đình, Thính Lan đã liếc qua bên này cực nhanh, cùng Tam ca và Văn Chiêu chào hỏi, cười đến điềm tĩnh.
Văn Chiêu đi tới ngồi bên người Thính Lan, cùng Tam ca nói: "Tam ca các huynh đi trước đi, muội cùng Tam muội ở đây hàn huyên một chút."
Tam ca gật đầu, đi cùng với Lục Nhiên.
Thính Lan lần thứ hai mờ mịt liếc nhìn bóng lưng Lục Nhiên.
Nội tâm Văn Chiêu thở dài một tiếng, nếu nàng không biết chuyện kiếp trước, Thính Lan thích ai không quan trọng lắm, chỉ cần tính tình tốt nàng đều sẽ ủng hộ, nhưng nàng biết đến sự tồn tại của A Thừa, biết Thính Lan kết hôn cùng Vương Sùng cuộc sống sau này tốt đẹp, nàng không thể ngồi yên không để ý.
Người như Lục Nhiên, sau này sẽ là quyền thần một đời rung trời chuyển đất, rõ ràng không phải người có thể an phận sinh sống, tính tình Thính Lan như vậy mười vạn phân không thích hợp.
Văn Chiêu nghĩ như vậy, trên mặt hiện lên sự ngại ngùng, cụp mắt nói với Thính Lan: "Tam muội muội, muội cảm thấy Lục Thị lang thế nào?"
Thính lan nghe xong hơi đỏ mặt, ấp úng không biết nói thế nào, quay đầu sang thấy rõ biểu hiện của Văn Chiêu, trong lòng rơi "Lộp bộp", sắc mặt từ hồng chuyển trắng.
Văn Chiêu cũng không phải chờ nàng ta biểu lộ cõi lòng, chưa kịp chờ nàng ta nói chuyện thì vội cướp lời: "Tam muội sao không nói chuyện? Ta còn muốn nghe lời đánh giá của muội đây, đều biết Tam muội muội biết nhìn người, cũng không biết tính tình Lục Thị lang này thế nào, có phải nhìn ôn hòa mẫu mực như vậy không?"
"Nhị tỷ tỷ đây là.... Vừa ý hắn?" Thính Lan làm bộ tùy ý hỏi, nhưng hai mắt nhìn chăm chú dáng vẻ của Văn Chiêu.
Xin lỗi, Thính Lan.
Văn Chiêu như một con mèo con bị chọc, phản ứng vô cùng lớn, đứng lên, mắt liếc về nơi khác, mạnh miệng nói: "Tam muội muội không nên nói như vậy, đây không phải chuyện đùa đâu!"
Phủ nhận thế này không thua gì thừa nhận, Thính Lan sắc mặt kém đi, qua loa nói: "Lục Thị lang quả thật không tệ. Có điều Thính Lan cảm thấy nơi này gió lớn, không bằng chúng ta trở về đi?"
Nếu muốn đem sự mến mộ của Thính Lan bóp chết từ trong nôi, chỉ có biện pháp tàn nhẫn chút mới có hiệu quả, nếu mặc cho nó phát triển, sợ là coi như Vươn Sung xuất hiện trước mặt làm mọi cách lấy lòng nàng, nàng cũng sẽ thờ ơ không động lòng, dù sao có Lục Nhiên châu ngọc trước mắt, Thính Lan sợ là sẽ vượt qua biển cả, không sợ gì sông nước rồi....
Nói đến Vương Sùng này cũng là người tốt, một nhân tài dáng dấp ôn văn nhã nhặn, tính tình cũng giống như Thính Lan dịu dàng dễ thân. Thính Lan sống cùng hắn không thể tốt hơn.
Lục Nhiên này, là nhân vật hoa trong gương trăng trong nước, kiếp trước quá ba mươi cũng không đón dâu, có thể thấy một lòng đặt trên quan trường, không chút nghĩ ngợi đến chuyện yêu đương.
Văn Chiêu nằm trên giường, lăn qua lăn lại nghĩ xem hôm nay mình làm có thỏa đáng không.
Không nghĩ tới có một ngày nàng sẽ lợi dụng lòng thiện lương của người khác để hành sự, nàng đang lừa gạt, nàng không thích như vậy....
Nàng có thể nghĩ đến từ đây Thính Lan sợ là trong lòng cùng nàng có kẽ hở, nhưng điều này sẽ đánh đổi cuộc sống vốn tốt đẹp của nàng ta. Sợ là nàng ta sẽ không thể từ bỏ Lục Nhiên....
Lục Nhiên...
Văn Chiêu muốn oán trách hắn cũng không có lý do, dù sao lễ hoa đăng kia hắn cũng không làm gì, là Thính Lan tự mình thích hắn.
Cũng không biết Thính Lan khi nào mới có thể gặp gỡ Vương Sùng, Văn Chiêu hạ quyết tâm muốn tác hợp cho hai người, không thể để nhân duyên của họ vì mình trọng sinh mà thay đổi.
Văn Chiêu lại một lần nữa lật người, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen!
Văn Chiêu vội vã bò dậy chạy đến bàn trang điểm cầm lấy trâm cài tóc, nàng vì đối phó với Hoàng thượng nên đã luyện tập vô số lần làm thế nào để một đòn lấy mạng ngay lồng ngực, lúc này ngược lại có chút công dụng.
Cố gắng trấn định, Văn Chiêu kiềm chế tiếng đập "Bình bịch" trong lồng ngực, nhìn chằm chằm động tĩnh của bóng đen kia.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận