Anh vào nhà luộc hột gà để lăn vết bầm trên mặt. Đến sáng hôm sau, anh cũng như mọi khi, ngồi chỗ nó nằm ngủ. Nó bước vào, để hộp đồ ăn lên bàn nhưng không ăn. Nó cảm giác hôm nay anh có gì đó lạ lạ, ngủ mà sao tóc cứ úp mặt xuống, nằm vậy sao thở được. Nó lay người anh hỏi anh có sao không, sao không nằm ngửa mặt ra mà nằm úp mặt vậy, nằm vậy mà ngủ được à.
Anh bị nó lay người liền ngẩng mặt dậy, đang còn mơ ngủ thì nó hoảng hốt la lên:
- Trời đất quỷ thần ơi, mặt mày bị sao vậy Nghiêm?
Anh nghe câu hỏi của nó liền bừng tỉnh lấy tay che mặt nói không có gì, chỉ là lúc đang đi sơ ý bị té thôi. Nó không tin lời anh nói, vì nó biết một người tính tình điềm đạm cẩn thận như anh thì làm sao có thể bị té như vậy được, chắc là có chuyện gì anh muốn giấu nó đây. Nó kéo tay anh ra để xem mặt kỹ hơn vết thương trên mặt anh nhưng anh cứ không cho nó xem. Tức mình nó chau mày chống nạnh nhìn anh rồi nói:
- Bây giờ mày có cho tao xem vết thương không hay là để tao điên lên hửm.
Anh nghe thấy giọng nó trầm xuống, nhấn từng chữ một mà lạnh hết cả sống lưng, không biết từ khi nào mà nó trở nên hung dữ với anh như vậy. Ban đầu muốn giấu nó, không cho nó xem, nhưng đêm qua lăn hột gà mãi mà nó vẫn còn vết bầm. Không thể giấu nó được nên anh đưa mặt cho nó xem, nó nhìn thấy liền chậc lưỡi liên hồi mắng đứa nào dám làm mặt của anh ra nông nỗi này. Nó hỏi anh có đau không, có cần xuống phòng y tế không. Anh nói anh không sao, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại.
Nó nhăn mặt nhìn anh rồi nói:
- Được rồi, lát ra chơi theo tao xuống phòng y tế, không được cãi.
Nó đã nói vậy rồi thì anh cũng không biết làm sao đành ngoan ngoãn gật đầu một cái.
* * *
Hắn đi xuống lầu thì thấy mẹ hắn đang ngồi đọc báo, uống cà phê. Hắn hơi bất ngờ vì rất hiếm khi thấy mẹ mình có mặt ở nhà. Bà là người phụ nữ trăm công nghìn việc, cũng rất có tiếng trong giới thượng lưu. Bà cứ đi suốt, bỏ lại hắn ở trong căn biệt thự một mình cùng với đám người hầu.
Vì mẹ hắn không dành nhiều thời gian cho hắn nên hắn cũng không có cơ hội được nói chuyện cùng bà, tình cảm mẹ con cũng dần xa cách. Hắn bước xuống, ngồi đối diện với mẹ mình rồi nghiêm túc nói:
- Mẹ, con thật sự không thể chịu được nữa rồi!
Bà ung dung hớp một ngụm cà phê, đọc báo tiếp nói: - Chuyện gì làm cho con trai của mẹ không thể chịu được vậy? Lại là chuyện con bé đó nữa à?
- Mẹ à, con không thể để cô ấy rơi vào tay của cái thằng Vương Nghiêm khốn nạn đó được.
Lúc này bà từ từ bỏ tờ báo xuống, uống thêm một ngụm cà phê, nói:
- Mẹ đã nói là con hãy quên con bé đó đi rồi mà? Con bé đó ngoài vẻ xinh xắn ra thì có gì tốt chứ? Gia thế lại không bằng với chúng ta. Con nghĩ khi quen nó con có mất mặt không? Con cũng phải nghĩ cho con bé chứ? Nếu nó quen con thì biết bao nhiêu cô gái danh giá khác đố kị, rồi hãm hại nó? Con nghĩ vậy là tốt cho nó sao? Nghe lời mẹ, lo cố gắng học hành đi, rồi đậu Tốt Nghiệp xong mẹ đưa con qua Úc mà học, để có tương lai hơn. Sau này cả tập đoàn đều trông chờ vào con đó.
Hắn nghe được những lời mẹ nói, cũng ngồi thừ ra suy nghĩ. Mẹ nói cũng phải, dù cho có bên cạnh cô ấy thì cũng không thể bảo vệ được cô ấy.
Hắn cắn môi chịu đựng rồi đáp "dạ", bà nhìn hắn cười rồi khen ngoan. Nhưng hai đầu mày bà khít lại khi thấy những vết bầm trên mặt hắn, khóe miệng còn có vết máu khô. Bà sốt sắng hỏi:
- Mặt con làm sao vậy hả? Đánh nhau với ai sao?
Hắn gạt tay mẹ mình ra rồi đáp: - Không có gì, chỉ là bị thương nhẹ do sơ ý thôi, mẹ đừng lo. Con lên phòng đây.
Bà gọi tên hắn lại nhưng hắn vẫn một mực đi lên phòng, hắn dường như không muốn cho bà biết lí do vì sao những vết bầm ấy lại xuất hiện trên mặt mình. Bà thấy thái độ của con trai mình có chút kì lạ, nên bà đã âm thầm sai người tìm hiểu ai đã làm mặt mũi con trai bà ra thế này, song bà căn dặn người của mình phải điều tra xem Vương Nghiêm, bạn học của hắn có liên quan đến chuyện này hay không.
Hắn ngồi thừ ra giường, lấy tay tháo vài cái nút áo rồi ôm đầu suy nghĩ. Hắn không thể chịu được cái cảm giác này, thật khó chịu. Khó chịu đến mức muốn đấm cho tên Vương Nghiêm kia vài đấm cho hả giận. Đáng lẽ người ở bên bảo vệ nó là hắn mới phải, sao lại là anh? Những lời mẹ nói tuy có lý nhưng sao bất công quá với hắn quá. Hắn đã làm gì sai mà không thể ở bên người mình yêu chứ. Có phải vì hắn được sinh ra là con của mẹ hắn hay không hay do hắn và nó có duyên mà không phận.
Đầu hắn lúc này như muốn nổ tung, hắn không thể chịu được khi thấy anh lúc nào cũng đi kề kề bên cạnh nó. Nghĩ đến đây thôi là hắn tức điên lên, không kiềm nén được cơn tức giận mà ném đồ loạn xạ trong phòng.
* * *
Tới tiết ba, hắn bước vào lớp. Không thấy nó đâu, hắn liền nghĩ chắc đi chơi với anh nữa rồi. Bực mình hắn ngồi ì xuống ghế, lấy tập anh văn ra học từ vựng cho đỡ tức. Gia Huy lẻo mép thấy hắn liền tiến lại mách lẻo.
- Ê, ông biết gì chưa?
Hắn bực bội nhìn Gia Huy hỏi có chuyện gì. Gia Huy liền kè kè xì xào bên tai hắn nói:
- Hàn Tuyết với Vương Nghiêm đó, hai đứa nó hẹn hò nhau ăn uống ở dưới căn tin kìa. Lớp này ai cũng biết, có mình ông không biết à.
Hắn lúc này nghĩ ngay tới cảnh nó với anh đang ngồi dưới căn tin ngồi đối diện nhìn nhau tình tứ rồi đút đồ ăn cho nhau. Nghĩ tới đó thôi mà hai mắt hắn đã đỏ ngầu rồi. Hắn đập tay một phát lên bàn rồi đứng phắt dậy làm cả đám xung quanh giật mình quát
- Bộ điên hả mạy, tự nhiên đập bàn vậy?
Không nói năng gì, hắn đi một mạch xuống căn tin. Gia Huy khoái chí cười ha hả nói:
- Thấy chưa tụi bây, tao nói rồi mà, lớp mình có phim drama chuyện tình tay ba mà không tin.
* * *
Vừa đi xuống căn tin thì thấy ngay cái cảnh anh đang chồm tới lấy tay chùi thức ăn dính trên mép miệng nó. Hắn nắm tay chặt thành đấm, xông thẳng đến chỗ hai đứa nó, vung nắm đấm đấm cho anh một phát vào mặt. Cú đấm bất chợt vừa rồi làm anh ngã nhào xuống đất, bàn ghế xê dịch gây ra tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh hốt hoảng. Một số bỏ đi nhưng có một số vẫn ở lại đứng xem xem có chuyện gì xảy ra. Nó thấy anh ngã liền chạy lại đỡ anh lên, song nó quay sang quát hắn:
- Nè, chơi gì kì vậy? Người ta có làm gì mày đâu mà mày đánh người ta?
- Mày im đi, không biết gì thì đừng có nói. - mắt hắn lúc này đỏ ngầu như con bò tót nhìn thấy tấm vải đỏ trong đấu trường vậy
Nó mím môi, tức giận vô cùng, chưa bao giờ hắn dám tỏ thái độ đó với nó. Hôm nay chẳng hiểu lý do gì mà hắn dám quát nó trước mặt biết bao nhiêu người. Chưa bao giờ nó ánh mắt của hắn lại hung bạo như vậy. Hắn vô tình đến vậy sao?
Anh đứng kế nó tiến lên một bước, nhìn hắn rồi nói:
- Mày không có tư cách để nói Tuyết như vậy? Tao không cho phép mày, nghe rõ chưa?
Song anh bất chợt đấm cho hắn một phát ngã nhào. Nó thấy vậy hoảng hồn chạy lại ghì chặt cánh tay anh lại.
- Thôi mà, đừng có đánh nữa!
Anh nhăn mặt nói nó còn ở đó bênh vực cho hắn nữa, anh phải dạy cho hắn một bài học để sau này không còn dám chửi nó nữa.
Nó liếc hắn rồi nhìn anh nói:
- Không phải vậy! Chẳng qua là tao không muốn mày tốn sức với loại người đánh người vô cớ như nó thôi. Đi đi, gây chuyện lớn là không được thi tốt nghiệp đâu đó.
Anh nhìn thấy ánh mắt vẻ mặt của nó liền trở về là Vương Nghiêm ban đầu, không còn nóng giận nữa, anh nắm lấy tay nó rồi kéo đi, bỏ mặc hắn ngồi thừ ra đất nhìn hai bọn nó bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó giám thị đi tới, hỏi coi có chuyện gò xảy ra. Anh định nói tất cả cho thầy giám thị nghe thì nó nắm chặt cánh tay anh lại, nhìn anh rồi lắc đầu ý nói đừng làm lớn chuyện, bỏ qua cho hắn đi. Anh hiểu ý nó liền nói với thầy rằng không có gì xảy ra, chỉ là thằng bạn giỡn quá trớn thôi.
Thầy giám thị đẩy đẩy gọng kính rồi nói với nó: - Ừ, em đưa bạn lên phòng y tế đi.
Nó gật đầu dạ rồi đưa anh đi lên phòng y tế, nhưng nó có quay lại nhìn hắn, nhưng hắn lại không nhận ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận