Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngu Tình (Dịch) (11/2015)
  4. Chương 56: 56

Ngu Tình (Dịch) (11/2015)

  • 321 lượt xem
  • 2520 chữ
  • 2022-09-18 12:14:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Long Hương day day trán, chỉ đành phải vâng lời đem thuốc rượu vào bên trong phòng

Đợi cho nàng rửa mặt chải đầu xong, ăn xong bữa sang thì đại tỷ Lý Nhược Tuệ cũng đến cửa để thăm muội muội.

Đi cùng nàng là một tiểu nha hoàn, còn có bà vú, ôm trong lòng là một em bé ba tuổicậu nhóc tên Thuận nhi, tóc được tết rồi buộc bằng dây tơ hồng, trên cổ đeo một dây chuyền vàng, gặp người liền cười, rất là được mọi người yêu thích.

Tô Tú chưởng quản sắp xếp mọi việc, đem bàn ghế ra vườn hoa bên cạnh khóm đinh lan vừa mới nở, bày biện đầy đủ,. Ở Đinh Lan Các, vườn hoa được xây trên một cái hồ nhỏ, xây theo hướng dòng nước chảy, nên khi có yến tiệc, đồng loạt mở tất cả cửa sổ ra thì hơi mát lạnh lùa vào khắp phòng.

Long Hương sai người trải thảm trên sàn bằng gỗ quý lâu năm, đem Thuận Nhi đặt lên trên thảm, mặc cho nó bò tới bò lui. Tỷ muội hai người vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện, nhìn thật sự là thích.


Nhược Ngu hỏi tới tình hình của mẫu thân và em trai gần đây, Lý Nhược Tuệ thấy muội muội nay cũng sáng suốt được một chút, ngược lại còn có chút nghiêm chỉnh. Trong lòng của mẫu thân biết mình không chống nổi được mọi chuyện nên có ý muốn đem Lý gia bán đi hơn phân nửa, chỉ mong số còn lại có thể gìn giữ được tránh cho tất cả những của cải của Lý gia đều trôi theo dòng nước hết, đến ngay cả tương lai cho con trai cũng chỉ còn lại cái thùng rỗng, không mặt mũi nào để gặp liệt tổ liệt tông của Lý gia.

Về phần Thẩm Như Bách, nhắc đến hắn làm Lý Nhược Tuệ cực kì tức giận, Thẩm gia không biết đã có phép thuật huyền bí hay có bùa chú gì, sau khi chuyện xấu hổ giữa hắn và Lý Tuyền Nhi bại lộ, hắn lại còn có thể một bước lên mây, đã vào Lại bộ làm quan, thành môn sinh của Bạch quốc cữu.


Nghe nói Lý Tuyền Nhi cũng không được Thẩm Như Bách thích, nên không được cùng theo nhập kinh mà phải ở lại Thẩm phủ ở Liêu Thành, cũng không biết là nhất thời sẩy chân hay là nguyên nhân gì đó, nghe nói bị vấp ngã khi đang tản bộ ở hoa viên, đụng phải cái bụng, kết quả là thấy máu ở hạ thân, thai nhi trong bụng không thể giữ lại.

Bây giờ trong phủ nghe tôi tớ truyền miệng, mẹ chồng Thẩm Kiều thị không hài lòng Lý Tuyền Nhi, cố ý đem nàng ta xuống làm thϊếp, tìm cho con bà ta một người vợ quyền quý.

Nói đến đây thì Lý Nhược Tuệ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Nói cho cùng, tuy không phải cùng một mẹ sanh ra, dù sao nàng ta cũng là muội muội của mình, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa nghịch ngợm, ai ngờ vì một nam nhân mà phải đi đến tình cảnh như bây giờ.

Từ sau khi Nhược Ngu bị bệnh đến giờ, gần như nàng không nhớ rõ Lý Tuyền Nhi là ai. Về phần Thẩm Như Bách, bởi vì hắn từng nhốt nàng, nên đối với hắn cực kì chán ghét, càng nghe kể về hắn nàng càng cảm thấy mất hứng. Nên nằm dài trên chiếu chiếu hương, trêu đùa Thuận Nhi, cười khanh khách.


Lý Nhược Tuệ nhìn bộ dáng của em gái, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ quên hết như thế, giống như một đứa trẻ không lo như Nhược Ngu như vậy ngược lại là có phúc.

Gần đến buổi trưa, phía trước có người bẩm báo là Tư Mã đại nhân quay về phủ dùng cơm.

Thật ra là vì hôm qua không thể cùng Nhược Ngu dùng bữa tối, lại làm cho ra cửa đứng đợi cả đêm, hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi thúc ngựa chạy về phủ dùng cơm với Nhược Ngu.

Nhược Ngu nghe Trử ca ca trở về, hưng phấn đứng bật dậy, sửa lại quần áo và búi tóc một chút, sau đó soi vào gương đồng đước đặt bên cạnh cửa sổ, quay đầu hỏi Lý Nhược Tuệ: “Tỷ tỷ, thấy mặt muội trang điểm có được không?”

Nhược Tuệ nhìn bộ dạng yêu kiều xinh xắn của muội muội, cười nói: “Rất đẹp!”

Nhược Ngu nghe xong, vui sướng phất váy chạy tới sảnh phía trước, hoàn toàn không có nửa điểm giống phu nhân Công Hầu ổn trọng.


Nhược Tuệ cũng phải đi bái kiến Tư Mã đại nhân. Liền sai nha hoàn đi nhanh về phía trước, rốt cuộc vẫn bị Nhược Ngu bỏ xa một đoạn.

Chạy thẳng đến đại sảnh, Nhược Ngu liếc mắt một cái là thấy Trử Kình Phong đang ngồi ở trên ghế chủ vị, một bên cởϊ áσ quan, một bên cởi giày ủng, và thay lại đôi giày đế mềm mà gã sai vặt vừa mang tới

Vừa đổi giày, nước trà còn chưa kịp uống một hớp, thị nữ bên cạnh còn chưa kịp quạt vài cái, Trử Kình Phong vừa ngước mắt lên liền nhận được một than thể nhỏ bé thơm ngát nhảy vọt vào lòng.

“Trử ca ca!” Nhược Ngu nhảy lên người Trử Kình Phong, vươn tay lên ôm lấy cổ hắn, lập tức dùng tài nghệ học được từ cháu trai Thuận Nhi, vui vẻ cùng hắn cọ cọ mặt, còn phồng má lên muốn cùng hắn hôn môi.

Một cô nương xinh đẹp quyến rũ lại còn nũng nịu đòi hôn như thế, thì trên thế gian này có mấy ai có thể kiềm chế được? Nếu bên cạnh hắn không có người ngoài, nhất định sẽ dùng hết sức để yêu thương đóa hoa bé nhỏ xinh xắn này.

Trử Kình Phong liếc mắt một cái liền thấy Lý Nhược Tuệ từ hoa viên đi tới, hắn vỗ vỗ sau lưng Nhược Ngu nói: “Tỷ tỷ đang ở đây, cứ càn quấy thế này thật là không có thể thống gì, mau đi xuống dưới để còn dễ nói chuyện!”

Tràn ngập nhiệt tình như vậy mà không được đáp lại, thật sự là lòng Lý Nhược Ngu tràn đầy thất vọng. Cảm thấy bên trong tim mình như bị thiêu đốt, Trử ca ca quả nhiên không giống như trước đây, thích gần gũi yêu thương sờ đầu nàng.

Nhược Tuệ ra cửa hông nhìn muội muội làm nũng với Trử Tư Mã thì nội tâm âm thầm cả kinh.


Lúc nhỏ Nhược Ngu trưởng thành sớm, bởi vì bướng bỉnh nên bị gia phụ hung hãn quản thúc, nghe nói bởi vì dẫn một đám bạn không biết làm cách nào lại tự tiện xông thẳng vào quân doanh cấm địa đang đóng ở ngoài Liêu Thành, suýt chút nữa làm nổ tung cả kho sung ống đạn dược trong đó, gây ra đại họa ngập trời.

Nên bị phụ than xách vào bên trong từ đường của Lý gia, được giáo huấn là hung hăng đánh vào bàn tay, từ lần đó về sau, Nhược Ngu mới thu liễm tính tình bướng bỉnh, dần dà có bộ dáng của nữ tử.

Ngay trong trí nhớ của Nhược Tuệ, bộ dạng muội muội xinh đẹp lúc nghịch ngợm so với lúc mất trí nhớ cũng không khác lắm

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy muội muội mình làm nũng, tinh nghịch bướng bỉnh trước tên đại ma đầu tóc trắng kia, không khác lắm so với chút trí nhớ ít ỏi về sự tinh nghịch của muội muội nhà mình khi còn bé. Đối với Trữ Kình Phong, đúng là Nhược Tuệ không hiểu biết gì về người này lắm. Chỉ một lần nói chuyện duy nhất, đó là vàođêm trước lễ thành hôn của Nhược Ngu, bị hắn vừa đấm vừa xoa, dọa một phen.


Đối với muội phu như vậy, thật sự là rất khó cho ai có cảm giác muốn đến gần để tìm hiểu hay nói chuyện thân mật. Nhất là khi muội muội lại có thể có thể tựa sát hắn làm nũng một cách bình thản không kiêng nể gì, trong mắt của Lý Nhược Tuệ, cũng giống như là đang nhổ răng cọp, hoặc đang giật miếng mồi ngon trên miệng của sư tử vậy.

“Nếu đại tỷ đã đến đây thì nhân tiện ở lại nơi này dùng cơm luôn, hôm nay ở giáp huyện săn được một con heo rừng, vừa vặn cho hai tỷ muội nếm thử món tươi mới của vùng đất Phương Bắc này!” Trử Kình Phong cùng Nhược Tuệ hàn huyên một phen.

Ngày thường nếu trong phủ cần thức ăn gì thì đều có người quen đưa tới, tuy rằng trạm kiểm soát Bắc địa đều bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp, nhưng thức ăn cùng những thứ quý giá cung cấp cho Tư mã phủ cũng có đường khác để ra, không hề thiếu bất cứ thứ gì, hơn nữa còn có thịt heo rừng mới săn, bữa cơm trưa này cực kì phong phú.


Tư Mã đại nhân là người phương Bắc nên yêu thích các món ăn có hương vị đậm đà. Tỷ muội nhà họ Lý là người miền Nam, ăn khẩu vị nhẹ cùng thức ăn chua ngọt.

Món đầu tiên được bưng lên là món vi cá chưng với Hải Sâm, kèm một dĩa đu đủ đặc sản của nước Xiêm La, mùi thơm nức xông vào mũi, làm người ta cảm thấy đói bụng ngay.

Món thứ hai là pha trộn giữa Bắc và Nam, ở Cự La Sơn có nhạn đầu bạc nổi danh, hương vị thập phần thơm ngon, là thịt thượng phẩm,nhưng rất khó bắt được. Tháng 10 hàng năm nhạn đầu bạc đều vượt hơn sáu ngàn dặm, bay đến phía Nam để tránh mùa đông. Sách xưa có câu: Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử(*). Thịt nhạn là mỹ vị ở nhân gian, thịt gà tầm thường sao có thể sánh bằng?

Về phần thịt heo rừng kia, thật ra cũng không chế biến gì công phu lắm làm, chỉ là lấy phần đùi sau, dùng chày cán bột nện cho thịt mềm, sau đó tẩm ướp gia vị đặc biệt, đem đi nướng chính, sau đó dùng lá sen non tươi, bao chung quanh rồi đặt lên dĩa bằng đồng bưng lên.


Lý Nhược Tuệ mặc dù sinh ra là ở nhà thương nhân phú hào, nhưng Lý gia từ trước đến nay không có ăn mặc xa hoa, sau này gả cho Lưu gia, bởi vì bổng lộc có hạn, ngày thường cũng không ăn xài quá tay, quả thật là lâu rồi không có ăn được món nào tinh xảo cả.

Ngồi cạnh chiếc bàn bát tiên bằng gỗ mun đen, nhìn Trử Kình Phong không nhờ tay người khác mà dùng lưỡi dao xiên thịt, nướng xong đầu tiên là đem đưa cho Nhược Tuệ ăn trước, sau đó lại lấy vài miếng mỏng bỏ vào bát của Nhược Ngu, dặn dò nàng ăn từ từ,coi chừng phỏng miệng, hắn hoàn toàn không hề có chút xíu tà mị gian trá giống như lúc đến bức hôn lần trước?

Nói hắn là trước khi cưới, ở trước mặt mẫu thân và mình ôn nhu thể thϊếp là giả vờ. Nay lập gia đình được nửa năm, nếu chỉ trọng sắc, sớm đã bị tính tình nghịch ngợm ương bướng như một đứa trẻ của Nhước Ngu hành hạ đến mức không thể chịu đựng được. Mà lúc này xem Trử Tư Mã và em gái ở chung, lại cực kì hòa hợp, như đôi chim liền cánh, cây lá liền cành.


Phải biết rằng Lưu Trọng vừa mới tới Mạc Hà Thành, sáng sớm tinh mơ hôm sau vội vàng đi đến quân doanh báo cáo công tác, nghe nói tướng sĩ khắp thành muốn hiệp sức cùng với dân chúng để gieo ngô, khai mương đào sông, Tư Mã đại nhân cũng ở đó mấy ngày. Không giống như trong suy nghĩ của nàng trước đây, hắn nào giống một tên ăn chơi đàng điếm bên ngoài, không để ý đến việc trong nhà.

Vừa rồi chính mắt nàng thấy Tư Mã ở tiền thính đổi lại giày tràn đầy nước bùn, có thể thấy được là hắn vừa đi tuần tra ở đồng ruộng xong, vội vàng trở về, chỉ để cùng muội muội ăn bữa cơm trưa…

Nghĩ như vậy xong thấy nàng cùng phu quân lâu rồi không hòa thuận, cùng nhau ăn bữa cơm canh nhà. Sau khi đưa đến đây, Lưu Trọng một ngày ba bữa đều dùng cơm ở trong viện của thị thϊếp.


Nhược Ngu không biết tỷ tỷ mình đang buồn, ăn xong vài miếng, đột nhiên nghĩ tới sang sớm liền lấy rượu bổ ra, vội vàng xoay người sai Long Hương đem một bầu rượu lại.

Sau đó vô cùng ân cần rót cho Trử Kình Phong: “Ca ca, huynh uống cái này nhiều nhiều vào.”

Trử Kình Phong kinh ngạc nghĩ tại sao nàng đột nhiên nghĩ đến việc mang đến cho mình chén rượu, đợi đến khi rượu trong bình đổ ra, loại này hương vị đặc thù riêng biệt, thật sự là uống qua một lần thì ấn tượng suốt đời.

Nhìn rượu óng ánh, Trử Kình Phong nhíu mày, thầm nghĩ: Từ trước đến nay không tìm, sao bây giờ lại lấy cái bình này ra? Cái này là do nhạc mẫu chuẩn bị, không thể trước mặt gia tỷ mà phụ ý tốt, chỉ là hòa nhã nói: “Lát nữa ta phải đến nha phủ làm việc, nếu trên người đầy mùi rượu thì sẽ không tốt, bầu rượu này đem cất đi, sau này lấy ra uống.”


Nhược Ngu bướng bỉnh, nâng chén rượu nói: “Long Hương nói đây không phải là rượu, đây là đồ bổ cho thân thể, nam nhân thì có lúc lên lúc xuống, lúc mềm lúc cứng, uống rượu bổ này xong thì mới có thể cải thiện khuyết điểm, cưỡi ngựa vượt sông!”

Long Hương lúc này đang ở ngoài sảnh chuẩn bị dưa sau khi ăn và trái cây, cách một chiếc bình phong mỏng nên đều nghe rất rõ ràng lời nói của phu nhân. Ngay lập tức, Long Hương muốn đem đầu mình đập vào bàn bên cạnh, cảm thấy nước đã tràn đầy hốc mắt: “Nhị tiểu thư! Người ngại bọn gia nhân chúng em sống thọ quá rồi sao? Tư mã đại nhân có mềm hay cứng, thì cũng đâu cần tiểu thư nói oang oang như thế chứ?”

Lý Nhược Tuệ lúc đầu không phản ứng kịp, chỉ thấy biểu tình của Tư Mã đại nhân không khỏi trở nên quỷ dị, hơn nữa mùi rượu kia, lập tức tỉnh ngộ biết đó là tác phẩm của mẫu thân. Muội muội mở miệng không hề biết điểm dừng, thật là làm cho nàng khốn quẫn, không biết nên làm sao mới tốt. Chỉ có thể cúi mặt vùi đầu vào ăn rau trộn, coi như không nghe thấy gì.


Tư Mã không nói gì thêm, chỉ là nhận chén rượu từ bàn tay nhỏ bé của Nhược Ngu, chậm rãi uống tâm ý của nhạc mẫu.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top