Đổi tàu điện ngầm về đến nhà thì đã gần mười giờ tối. Trong khu chung cư cũ, vài cột đèn đường từ lâu đã tắt ngúm, Kiều Nam lê từng bước mệt mỏi trở lại căn hộ nhỏ thuê tạm.
Khu biệt thự xa hoa kia cách xa trạm xe buýt, cô phải cuốc bộ gần nửa tiếng mới đến được tàu điện ngầm. Đừng nói đến chuyện gọi taxi, vài chục tệ cũng tiếc.
Tháng này, trừ đi tiền viện phí phải đóng cố định và chi phí sinh hoạt, lương gần như chẳng còn bao nhiêu. Ngày nộp tiền thuê phòng lại sắp đến, cô lại phải tính toán chi li từng đồng.
Cô lôi một hộp mì gói ra, vừa ăn vừa thở dài. Sau đó tắm rửa qua loa, giặt sạch quần áo rồi mới nằm xuống giường.
Đèn tắt, căn phòng tối om. Ánh sáng từ cột đèn đường le lói xuyên qua rèm chiếu vào, Kiều Nam nghiêng đầu nhìn, đôi mắt mở trừng trừng, không buồn ngủ chút nào.
Bao nhiêu năm rồi, cô chưa từng có một giấc ngủ yên ổn. Từ mùa đông năm đó, những cơn mất ngủ triền miên thành thói quen, nhiều đêm thức trắng đến khi trời sáng.
Vì bệnh mất ngủ, cô đã tìm gặp không ít bác sĩ nhưng chẳng ích gì. Mỗi khi đêm xuống, vạn vật yên tĩnh, trong đầu cô lại ùa về cảm giác đau đớn xé lòng, lan ra khắp tứ chi.
Như bây giờ, tim cô quặn thắt từng cơn.
Những năm đầu, cô thường bật khóc trong mơ rồi giật mình tỉnh giấc. Về sau, nước mắt dường như cũng trở nên vô dụng, hoặc đã chán nản mà bỏ mặc cô.
Nếu có thể chọn lại một lần…
Kiều Nam khẽ nhắm mắt, nơi khóe mắt đã ướt.
Cô nguyện đánh đổi tất cả chỉ để có một chữ “nếu”. Đáng tiếc, trên đời này không bao giờ có “nếu như”.
…
Rạng sáng.
Bước chân đều đặn, mạnh mẽ của người đàn ông vang vọng trên con đường rợp bóng cây – sức sống bừng bừng.
Chạy bộ bốn mươi phút, đó là thói quen hằng ngày của Dư Cẩm An.
Anh mặc áo thun thể thao và quần short, trở về biệt thự.
Cạch!
Cổng tự động mở. Anh đi vào, bước chân lên cầu thang gỗ, chợt dừng lại.
Ngoài ban công, trên chiếc giàn phơi, hàng loạt chiếc móc áo treo ngay ngắn, lấp lánh dưới nắng sớm. Trên đó, toàn bộ là quần lót nam trắng tinh đã giặt sạch, phơi phấp phới trong gió.
Dư Cẩm An khoanh tay, ngẩng đầu nhìn. Hàng mày kiếm nhíu khẽ.
Anh nhớ rõ đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo kia.
Khép hờ mắt, trong đầu anh hiện lại cảnh cô gái nhỏ đứng bên bồn rửa, nghiêm túc vò từng chiếc.
Một câu nói bông đùa, vậy mà cô lại làm thật.
Khóe môi anh cong lên, nụ cười lan dần.
…
Sáng tám giờ, Kiều Nam đã có mặt tại đài truyền hình. Dù hôm nay là thứ bảy, nhưng chỉ cần có thời gian, cô nhất định sẽ đến tăng ca. Thêm một ngày công, thêm một khoản tiền.
…
Phía đông trung tâm thành phố, trong một câu lạc bộ golf xa hoa.
Thảm cỏ xanh mướt, trời cao trong veo, mây trắng trôi lững lờ.
Xe dừng trước cổng, bóng dáng cao ráo của Dư Cẩm An bước qua hành lang dài.
“Dư thiếu, Chủ tịch đang đợi bên trong.”
Nhân viên cúi đầu dẫn đường.
Dưới tán dù lớn màu xanh thẫm, người đàn ông mặc bộ đồ golf trắng tinh, mái tóc ngắn gọn gàng. Dù nơi khóe mắt đã hằn vết nhăn, khí chất anh tuấn vẫn không hề suy giảm.
“Cha.”
Dư Cẩm An khẽ gọi.
Dư Kính Khải gật đầu:
“Ngồi đi.”
Ghế mây trắng đan thủ công, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Anh ngồi xuống, mím môi. Người phục vụ dâng lên một ly nước mát.
Thứ bảy hàng tuần, cha anh đều có thói quen chơi golf ở đây. Sáng nay ông gọi điện, anh đã đoán trước.
“Lão Thương hẹn ta uống trà.”
Giọng Dư Kính Khải bình thản, không lộ vui giận.
“Con thấy sao?”
Bọt nước li ti bám quanh ly thủy tinh.
Ngón tay Dư Cẩm An khẽ lướt dọc viền ly:
“Cha muốn con nghĩ thế nào?”
Nghe vậy, trong mắt Dư Kính Khải thoáng hiện nét không vui…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận