Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 71: 71

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 291 lượt xem
  • 2303 chữ
  • 2023-01-02 21:52:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đoàn người đi tới trước hương án mới dựng cho ngày hôm nay, Trang Lạc Yên nhìn pho tượng Hoa thần, quỳ xuống theo Hoàng hậu.

Quỳ bên trái nàng là Từ chiêu dung, bên phải là Tô tu nghi, nàng liếc nhìn xung quanh một lượt, thấy hai người đều thành tâm bái lạy.

Bái Hoa thần xong, mọi người theo phẩm cấp lần lượt lên thắp hương, khi Trang Lạc Yên cắm nhang lên, đầu hơi ngẩng nhìn pho tượng Hoa thần lạnh lùng, đám người này mong ký thác hi vọng vào Hoa thần thì có ích lợi gì, tâm Hoàng đế không ở đó, cầu ai cũng được gì đâu.

Thắp hương xong, mọi người cùng nhau đi xuống, chợt nghe “xoẹt” một tiếng, nhìn lại, góc váy của Chiêu hiền dung bị rách một miếng, còn Trang tiệp dư đã ngã lăn xuống thềm đá, đang nhìn Chiêu hiền dung đầy căm phẫn.

Lạnh lùng nhìn Trang tiệp dư đang đau đớn nằm trên thềm, Trang Lạc Yên lờ đi ánh mắt lên án của Tà Vũ, trước khi Hoàng hậu mở miệng đã tỉnh táo nói: “Tỉ tỉ, với phân vị của tỉ hôm nay, hẳn là phải đi phía sau Trương tiệp dư mới đúng chứ, sao lại đụng phải muội rồi?”

Tất cả lặng đi một lát, Tà Vũ đang dập đầu với Hoàng hậu cũng sững lại, ai cũng không ngờ Chiêu hiền dung lại chẳng thèm biện giải, không buồn kêu oan, mà chỉ hỏi một câu như thế.

Hoàng hậu cũng sững sờ, sau đó lập tức lạnh nhạt hỏi: “Trang tiệp dư, thế này là sao?”

Trang tiệp dư chật vật đứng lên dập đầu với Hoàng hậu một cái: “Tần thiếp bước không cẩn thận, va chạm phượng giá, cầu nương nương thứ tội.”

“Người nàng va chạm không phải bổn cung mà là Chiêu hiền dung.” Hoàng hậu không nhìn nàng ta nữa, cất bước đi luôn, không thèm kêu đứng lên, như thể người này chỉ là bụi bặm trên đất.

Các phi tần giễu cợt nhìn Trang tiệp dư đang quỳ trên mặt đất, bước theo Hoàng hậu. Trang tiệp dư này thật là buồn cười, nếu Trang Lạc Yên không được sủng ái như bây giờ, kế sách này của nàng ta có lẽ sẽ hiệu quả, tiếc rằng nay Trang Lạc Yên đang được sủng, Hoàng hậu tội gì phải đổ cơn giận lên đầu Trang Lạc Yên chỉ vì cái mưu kế thô sơ mà trắng trợn này.

Hoàng hậu dù lợi hại đến đâu, chẳng lẽ sẽ không bận tâm đến suy nghĩ của Hoàng đế sao?

Mọi người đã đi được vài bước, Trang Lạc Yên còn đứng trên thềm đá, từ trên cao nhìn xuống Trang tiệp dư nhếch nhác thảm hại trên mặt đất, trong mắt tràn đầy trào phúng, giọng nói lại lộ ra tủi thân và buồn bã khó có thể hình dung: “Vì sao tỉ tỉ lại muốn đối xử với muội muội như vậy, lẽ nào tỉ tỉ còn giận chuyện hồi ấy muội muội cố ý đòi vào cung?”

Bước chân Hoàng hậu thoáng sững lại, rồi nhanh chóng bước tiếp.

Thục quý phi quay đầu, nhìn Trang Lạc Yên cúi gằm mặt đứng trên thềm đá, dáng dấp ấy mới ủ rũ lặng lẽ làm sao, nếu nàng là một người đàn ông, nhất định sẽ thấy Trang Lạc Yên lúc này thật đáng thương, tiếc rằng, nàng là một người đàn bà, đương nhiên nhìn ra được, đâu là diễn trò, đâu là chân tình.

Đợi mọi người đi khá xa, Trang Lạc Yên mới bước tới bên cạnh Trang tiệp dư đang quỳ rạp trên đất, cúi người thấp giọng nói: “Tỉ tỉ, bổn cung còn nhớ khi đó bổn cung quỳ gối bên ngoài cung Cảnh Ương cũng từng chật vật như tỉ tỉ lúc này.”

Đứng thẳng người, Trang Lạc Yên nói như thể cảm khái và hoài niệm: “Khi đó tỉ tỉ cũng nhìn bổn cung như bổn cung lúc này vậy, ánh mắt ấy của tỉ tỉ đến nay bổn cung vẫn chưa quên.” Nói xong, không chờ Trang tiệp dư đáp lời, nàng nhấc chân đi luôn, đi được vài bước mới quay đầu lại, cười nhìn vẻ căm phẫn trên gương mặt Trang tiệp dư, “Trang tiệp dư mặc dù mạo phạm bổn cung nhưng bổn cung nể tình tỉ muội, miễn cho tội này, lát nữa về cung thì đem cây nhân sâm mà Cao Mỹ quốc dâng tặng đưa cho Trang tiệp dư đi, để tỉ ấy bồi dưỡng thân thể, bổn cung thấy bệnh của Trang tiệp dư còn chưa hết đâu, nếu không thì sao đi cũng không vững vậy.”

Trang Uyển Thanh mặt mũi méo xệch nhìn theo Trang Lạc Yên mang hai cung nữ đi xa dần, môi dưới bị cắn đến bật máu.

Tà Vũ lo lắng đỡ nàng ta đứng lên, hoảng hốt sợ sệt nói: “Chủ tử, Chiêu hiền dung sao lại…”

“Tính tình nàng ta vốn là có thù phải báo ngay, chỉ không ngờ rằng hiện nay thủ đoạn báo thù của nàng ta tiến bộ hơn nhiều so với xưa kia.” Trang Uyển Thanh giơ tay, thấy lòng bàn tay đã xước da chảy máu.

“Lẽ nào Chiêu hiền dung biết hồi đó nàng ta thất sủng là bởi chủ tử ra tay?” Tà Vũ thoáng biến sắc, giọng đã run run, nay Chiêu hiền dung được thánh thượng sủng ái như vậy, nếu muốn trả mối thù chủ tử đã hãm hại nàng ta khi xưa, thật sự chẳng khó khăn gì.

Trang Uyển Thanh cũng hơi đổi sắc mặt, nếu Trang Lạc Yên biết năm đó nàng ta thất sủng là do mình hãm hại, chỉ e sự tình sẽ không chấm dứt đơn giản như bây giờ.

Phong Cẩn xử lý xong tấu chương, trở lại ngự hoa viên đúng lúc gặp đoàn người Hoàng hậu về tới, miễn lễ cho các phi tần rồi, liền cho cung nhân chuẩn bị khai yến.

“Chiêu hiền dung sao thế?” Phong Cẩn chú ý tới góc váy bị rách của Trang Lạc Yên, nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?”

Hoàng hậu nói: “Vừa rồi Trang tiệp dư không cẩn thận té ngã trên bậc thềm, đúng lúc đó níu góc váy Chiêu hiền dung.”

“Chiêu hiền dung có ngã không?” Phong Cẩn nhìn về phía Trang Lạc Yên, lo lắng hỏi, “Nếu ngã, để trẫm cho truyền thái y.”

“Bẩm Hoàng thượng, thiếp không sao.” Trang Lạc Yên cười cười, nụ cười thoáng mất tự nhiên.

Hôm nay Trang Lạc Yên mặc bộ váy thêu hải đường dành cho cấp bậc hiền dung, lại bị người ta kéo rách một miếng, tất nhiên không phải chuyện vui vẻ gì. Phong Cẩn nhìn vết rách, cau mày nói: “Hôm nay là tiết Hoa Triêu, nàng lại bị người ta làm rách y phục… Cao Đức Trung, truyền ý chỉ của trẫm, bảo Thượng Y cục làm cho Chiêu hiền dung vài chiếc váy khác.”

Trang Lạc Yên dịu dàng quỳ xuống tạ ơn, vùi đầu rũ mi, trong mắt Phong Cẩn lại có vẻ đáng yêu đáng thương.

“Hoàng hậu, nàng vừa nói ai làm rách y phục của Chiêu hiền dung?” Phong Cẩn để Trang Lạc Yên ngồi xuống rồi mới lên tiếng một lần nữa.

“Bẩm Hoàng thượng, là Trang tiệp dư ạ.” Hoàng hậu đáp.

“Ngày Hoa Triêu chính là lúc tế bái Hoa thần, Trang tiệp dư lại thất nghi trước Hoa thần, còn va chạm với hiền dung, thực sự không xứng với vị trí tiệp dư, giáng xuống quý nhân đi.” Phong Cẩn lãnh đạm nói.

Trang Uyển Thanh vừa đi tới ngự hoa viên, nghe được ý chỉ này của Hoàng đế, vốn đang gắng gượng chống đỡ nay đã suy sụp hoàn toàn, mệt mỏi tựa vào một gốc cây liễu, chẳng còn đủ sức lực bước tới đám người lộng lẫy quý phái bên kia.

Hoàng hậu cũng thất kinh, nàng vẫn chưa nói Trang tiệp dư ngã ở thềm đá nào, Hoàng thượng làm sao biết được đó là thềm đá trước tượng Hoa thần, chẳng lẽ có người sớm truyền lại tin tức cho Hoàng thượng?

Nói vậy, ý chỉ giáng vị Trang Uyển Thanh không phải nhất thời nảy ra, mà là nghe được tin tức thì đã quyết định?

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu thoáng nhìn sang Trang Lạc Yên đang ngồi một bên, Hoàng thượng thật sự để ý Trang Lạc Yên đến thế?

***

Chuyện Trang Uyển Thanh bị giáng vị không phải chuyện to tát gì trong mắt các phi tần của hậu cung, nàng ta không được sủng ái, lại là con thứ, còn có thù oán cũ với sủng phi, đừng nói giáng vị, ngay cả đột nhiên qua đời cũng không khiến người khác giật mình.

Gỡ đóa hoa lựu và bộ diêu bằng vàng xuống, để mái tóc đen xõa tung trên vai, nhìn khuôn mặt mơ hồ trong gương, Trang Lạc Yên đứng dậy để Vân Tịch và Thính Trúc hầu hạ thay một bộ váy rộng khác.

Ở trong hậu cung này, nếu không muốn người khác lợi dụng điểm yếu của mình để công kích lại mình thì nên nhanh chóng bày điểm yếu ấy ra trước mắt Hoàng đế. Nàng đã sớm đề phòng có người muốn lôi thứ gọi là “tình tỉ muội” ra hại mình, vì vậy ngay từ đầu đã úp mở với Hoàng đế về tình cảm không thân thiết của bản thân và Trang Uyển Thanh, chặt đứt con đường này.

Con vợ cả và con vợ lẽ không thân thiết chẳng phải là điều rất bình thường sao? Huống chi ngay cả Hoàng đế cũng là con vợ cả, hồi nhỏ từng bị con vợ lẽ là Cấu vương hãm hại không ít lần, chưa biết chừng còn đồng cảm với mối quan hệ bất hòa này cùng nàng cũng nên.

“Nương nương, lúc này người muốn nghỉ ngơi rồi ạ?” Thính Trúc nhìn ra ngoài trời, hiện tại còn sớm, chưa phải thời gian đi nghỉ, nhưng thấy chủ tử uể oải như vậy, nàng liền không nói thêm gì.

“Mệt quá đi, bữa tối không cần đưa lên nữa.” Trang Lạc Yên vừa đi đến cạnh giường vừa che miệng ngáp, “Có người tới thì nói ta đ nghỉ rồi, không tiếp khách.”

“Vâng.” Thính Trúc bước đến sắp xếp giường chăn cho Trang Lạc Yên rồi buông màn, lui lại mấy bước đứng hầu.

Vân Tịch liếc sang nhìn, cũng im lặng đứng một bên.

Khi Phong Cẩn tới cung Hi Hòa, phát hiện nơi này rất an tĩnh, thái giám trông cửa thấy hắn, đang muốn truyền báo lại bị Phong Cẩn ngăn cản: “Nương nương nhà các ngươi đi nghỉ rồi? Không cần truyền báo, trẫm tới chỗ nàng ấy xem sao.”

Thái giám trông cửa không dám nhiều lời, hành lễ rồi lui qua một bên, nhìn Hoàng đế đi vào vẫn cảm thấy hơi bận tâm, mong là lúc này chủ tử không nói cái gì không nên nói, làm điều gì không nên làm.

Càng đi sâu vào bên trong càng yên tĩnh, Phong Cẩn tới bên ngoài chính điện, thấy có cung nữ thái giám trông ngoài cửa, xác định Trang Lạc Yên đã đi nghỉ. Nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, Phong Cẩn nhíu mày.

Tấm lòng của Trang Lạc Yên hắn hiểu, cũng hiểu vì sao tỉ muội nàng mâu thuẫn. Tình hình Trang Lạc Yên khi mới vào cung thế nào hắn không nhớ rõ, nhưng nay hắn lưu tâm với nàng, sẽ không cho phép một thứ nữ như Trang Uyển Thanh trèo lên đầu nàng.

Thủ đoạn bẩn thỉu nơi hậu cung hắn từng gặp không ít, Trang Uyển Thanh vô duyên vô cớ ngã xuống, chẳng phải là một chiêu hãm hại sao? Hoàng hậu coi như có đầu óc, không nhân cơ hội này làm ra quyết định gì không nên.

Miễn lễ thỉnh an cho những người trông cửa, Phong Cẩn nhẹ nhàng bước vào điện, đi qua phòng tiếp khách bên ngoài vào phòng ngủ, khoát tay với hai cung nữ yên lặng thỉnh an hắn, rón rén đi đến bên giường, vén màn, liền nhìn thấy dung nhan trắng nõn của mỹ nhân phủ chăn gấm thêu sen.

Thính Trúc và Vân Tịch đưa mắt ra hiệu cho nhau, Vân Tịch nhanh nhẹn bưng chiếc đôn gỗ khắc hoa đến bên giường, sau đó cúi người i ra, tách trà Thính Trúc dâng lên bị Phong Cẩn bỏ qua một bên.

Chỉ mới hai tháng, người trên giường đã gầy hẳn đi, mặc dù cố cười tươi tắn trước mặt hắn, nhưng ảm đạm dưới đáy mắt vẫn không sao che giấu được. Làm Hoàng đế, hắn không cần quá quan tâm đến vui buồn của phi tần, đối với người của hoàng gia, phi tần chẳng qua chỉ là một món đồ chơi kiêm công cụ duy trì nòi giống của Hoàng đế mà thôi. Bởi vậy hắn đau lòng vì nụ cười gắng gượng của người con gái này, lại không biết có thể lấy gì bồi thường nàng đây.

Có lẽ, là một người đàn ông, đối mặt với một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu mình, sẽ luôn luôn có đôi phần hổ thẹn, vì vậy hắn muốn quan tâm Trang Lạc Yên hơn một chút.

Người đang ngủ hoàn toàn không phòng bị, đầu mày Trang Lạc Yên hơi nhíu lại, đủ thấy lúc này nàng không thoải mái nhẹ nhõm như thường ngày vẫn biểu hiện ra.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Phong Cẩn vươn tay xoa nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của nàng, cảm xúc mềm mịn khiến đầu ngón tay hắn khẽ run, chậm rãi thu tay về. Nhìn gương mặt này, lòng hắn chợt mềm ra, đây vẫn chỉ là một nữ tử mười tám tuổi mà thôi.

Lặng lẽ ngồi một lát, Phong Cẩn lại khẽ khàng đi ra ngoài. Ra đến chính điện, Phong Cẩn nhìn lại cánh cửa sau lưng: “Bãi giá cung An Thanh.”

Cao Đức Trung đi theo ngự giá chợt hiểu ra, hôm nay Hoàng thượng muốn nghỉ ở chỗ Thục quý phi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top