Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 48: 48

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 313 lượt xem
  • 2494 chữ
  • 2023-01-02 18:41:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khổng tài nhân cả kinh, vội vàng đứng dậy, lễ phép quỳ xuống nghênh đón, đến đầu cũng không dám nâng lên. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng nhìn thấy một đôi giày màu vàng sáng dừng lại ở một chỗ bên trái cách mình không xa.

“Trời rét, sao ái phi lại ở đây, bị lạnh thì sao?” Giọng nói của Hoàng thượng rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức Khổng tài nhân cảm thấy dường như không thực, dù là lúc vào phủ được nhận sự sủng ái của Hoàng thượng, nàng cũng chưa từng nghe ngài dùng giọng nói này nói chuyện với mình.

“Thiếp đâu có yếu ớt như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng coi thiếp như mấy bông hoa xinh đẹp yếu đuối kia?”

“Ái phi có dung mạo như hoa nhưng không có dáng vẻ của hoa, trẫm rất hài lòng.”

Thì ra Hoàng thượng cũng có lúc hiền hòa thân thiết đến thế, mà dám nói chuyện với Hoàng thựợng như vậy lại có mấy người, Chiêu sung nghi này thật sự ngây ngô hay là ỷ vào thánh sủng nên quên mất mình là ai?

“Nàng thích sen sao, ở chỗ trẫm có chiếc cốc bằng ngọc chạm hoa sen, trẫm sẽ bảo Cao Đức Trung mang tới cung Hi Hòa cho nàng, để nàng khỏi phải nhớ sen đến nỗi trời lạnh cũng chạy ra, ngốc nghếch ngồi ở đây ngắm lá khô.” Phong Cẩn cầm lấy đôi bàn tay mềm mại nõn nà trước mắt, hơi lạnh truyền sang khiến hắn thoáng nhíu mày nhưng không buông ra mà chỉ quay về phía Khổng tài nhân đang khom người đứng một bên, bình thản nói, “Khanh lui ra đi, ở đây có Chiêu sung nghi hầu hạ trẫm là đủ rồi.”

“Thiếp xin cáo lui.” Khổng tài nhân cúi đầu lui ra, đi tới phía sau một hòn non bộ, nàng hơi nghiêng đầu quay lại, xuyên qua khe hở, nàng nhìn thấy vị Đế vương luôn cao cao tại thượng kia đang bị Chiêu sung nghi níu lấy tay áo, dải tua trên mũ miện của Đế vương vì động tác này mà nhè nhẹ lay động.

***

“Tình cảm thủa nhỏ giữa Trang thị lang và nàng thế nào?” Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên ngồi đối diện với Phong Cẩn, hơi nước trên tách trà trước mặt bay lên lãng đãng.

Trang Lạc Yên nâng ấm trà, rót đầy tách trước mặt Phong Cẩn, nghe hắn hỏi chỉ cười nhẹ, nói: “Cha mẹ luôn cưng chiều thiếp vô cùng, huynh trưởng cũng rất yêu thương thiếp. Huynh ấy từ nhỏ đã tài hoa mẫn tiệp, lễ nghĩa ôn hòa, song ngày còn trong phủ lại vì thiếp mà phải sắm vai ‘kẻ ác’ mấy lần.”

Phong Cẩn nghe thấy thế, trầm ngâm nâng tách trà lên: “Hắn là một huynh trưởng tốt.”

Hai người đều không nói đến những cáo buộc của Tô thị lang nhưng Trang Lạc Yên có thể ngầm hiểu, Hoàng đế không tính động đến Trang gia, dẫu sao Trang gia vẫn luôn an phận thủ thường, là một gia tộc không có nguy hiểm gì đối với Hoàng đế.

Khi Hoàng đế có năng lực tập trung quyền lực vào tay mình thì thái độ đối với phi tần trong hậu cung cũng thoải mái hơn, chí ít không cần cân nhắc xem gia tộc của người đang ngủ bên mình liệu có khả năng làm phản vào một ngày nào đó không. Để tập trung mọi quyền lực vào tay, trước mắt Phong Cẩn chỉ còn một cản trở, đó là đại gia tộc họ Triệu.

Có câu “Con rết trăm chân đến chết cũng không ngã”, Triệu gia nay tuy đã thu mình khiêm tốn hơn song thế lực sau lưng vẫn quá cường đại khiến Hoàng đế kiêng kị, còn chuyện Tô gia muốn hãm hại Trang gia, trong mắt Hoàng đế, đó chẳng qua chỉ là một trò cười.

Tô gia đột nhiên buộc tội Trang gia trên triều đình, nguyên nhân có lẽ là do gần đây Trang Lạc Yên được sủng ái. Gia tộc của một phi tần thất thế trong triều cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến tình cảm của Hoàng đế dành cho phi tần ấy, vì vậy Tô gia mới đi một nước cờ không tính là đẹp này, có lẽ Thục quý phi được cho phép về thăm nhà một chuyến đã khiến họ có phần ngông cuồng?

“Thiếp không phải là một muội muội tốt.” Trang Lạc Yên lộ ra một nụ cười khổ, trong bụng lại thở dài, chủ nhân cũ của thân thể này quả thực không phải là một muội muội tốt thật.

Khi đó Trang thị lang không muốn để muội muội Trang Lạc Yên này vào cung, thậm chí còn từng thay muội muội mình chọn ra một số mối tốt, tiếc rằng Trang Lạc Yên nhìn thấy Hoàng đế một lần liền khăng khăng muốn tiến cung, còn giận dỗi cãi cọ với phụ thân và huynh trưởng nhiều ngày.

Không thể không nói, đó là một nữ tử được nuông chiều đến ngốc nghếch, không có nhan sắc hơn người lại không có thủ đoạn cao minh, bỏ uổng thời khắc tươi đẹp nhất của đời mình, lại cho nàng một cơ hội có cuộc đời mới.

Phong Cẩn hiểu được lời này của Trang Lạc Yên, khi hắn ban thưởng cung mới cho nàng thì đã tiến hành điều tra gia đình Trang Lạc Yên, đương nhiên cũng có điều tra ra thật giả trong những lời nàng từng nói.

“Bẩm Hoàng thượng, đã trưa rồi, có cần truyền ngự thiện không?” Cao Đức Trung đến gần, thấy Hoàng đế không có ý trở về cung bèn lược bớt câu hỏi có quay về rồi mới truyền thiện không.

“Truyền đi.” Phong Cẩn quay đầu, vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, “Trong mắt trẫm ái phi tốt lắm.”

“Hoàng thượng,” Ánh mắt Trang Lạc thoáng chuyển dời, như muốn che giấu tình cảm trong đáy mắt.

Hoàng thượng vừa mới vì Chiêu sung nghi mà giáng Mã tiệp dư xuống làm tài nhân, hôm sau lại cùng Chiêu sung nghi dùng bữa trưa, ngay cả buổi tối cũng ở lại cung Hi Hòa, các phi tần trong cung đều hả hê muốn nhìn Thục quy phi xấu mặt. Ai không biết Tô thị lang dâng tấu nói xấu Trang thị lang, kết quả là Trang thị lang không sao mà vinh sủng của Hoàng thượng dành cho Chiêu sung nghi cũng không hề suy giảm.

Thục quý phi được sủng ái vượt trội trong cung đã nhiều năm, các phi tần khác đều vui vẻ khi nàng bị mất mặt.

Sáng sớm ngủ dậy, ngồi vào trước gương trang điểm, Trang Lạc Yên lười biếng lựa vài món trang sức, nhận chén cung nữ dâng lên, uống vài hớp, lau khóe miệng rồi nói: “Đặt chiếc cốc ngọc khắc hoa sen vào phòng ta, cẩn thận một chút, đừng để va quệt vào đâu đấy.”

Không hổ là đồ của Hoàng đế ban cho, chiếc cốc này được làm từ một khối ngọc hoàn chỉnh, chạm trổ cực kỳ tinh tế, ngay cả giọt sương trên nụ hoa sen cũng rất sống động, nhìn như sắp rơi xuống vậy.

“Bẩm chủ tử, sáng nay lúc thánh giá rời đi, có nói cứ để người nghỉ ngơi cho tốt, bọn nô tì không được đánh thức.” Thính Trúc vừa chải tóc cho Trang Lạc Yên vừa cười nói, “Vừa rồi thái giám bên điện Trung Tỉnh đưa trà mới năm nay đến, có nói trong cung còn chưa có mấy vị chủ tử được phân tới đâu.”

Bàn tay đỡ cây trâm trên tóc của Trang Lạc Yên hơi dừng lại: “Những cung nào đã có?”

“Nô tì nghe nói ngoại trừ Thái hậu và Hoàng hậu ra, chỉ có Thục quý phi, Nhu phi, Từ chiêu dung, Yên quý tần có, hơn nữa, chủ tử và Thục quý phi được nhiều nhất ạ.” Thính Trúc nói một cách tự đắc, “Dù sao thì Trang tiệp dư không có là được.”

Trang Lạc Yên cầm hai chiếc vòng tay so sánh một chút, cười nói: “Những chuyện đó là việc của điện Trung Tỉnh, Trang tiệp dư có hay không thì liên quan gì tới chúng ta đâu?” Nàng vẫn nhớ vị tỉ tỉ do thiếp thất sinh này đối xử với “Trang Lạc Yên” cũ không hề có một chút tình cảm, nàng không phải thánh mẫu, không làm nổi chuyện lấy ơn đền oán. Cũng có thể là nhờ “Trang Lạc Yên”, nàng không có năng lực biến địch thành bạn, huống chi quan hệ tỉ muội như vậy chẳng thể tốt với nhau được lâu.

Trên triều, Phong Cẩn nhận được tin Thái tử Cao Mỹ quốc tới thăm nước mình. Cao Mỹ trên danh nghĩa là một nước độc lập nhưng thực tế lại là một trong số những nước phụ thuộ của Cửu Châu – quốc gia do Phong Cẩn đứng đầu. Cửu Châu có lãnh thổ rộng lớn, giàu có đông đúc, so với một Cao Mỹ quốc bần hàn thì quả là như một phú ông với tên ăn mày!

Cao Mỹ quốc này, mỗi lần lấy tiếng tới thăm viếng nhưng thực tế là tới vòi tiền. Song mấy năm nay các hoàng tử bên đó xảy ra chút vấn đề nên từ khi Phong Cẩn đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên có Thái tử tới Cửu Châu.

Phong Cẩn thản nhiên nhìn đám quan viên đang tranh cãi ầm ĩ chỉ vì vấn đề lấy quy cách nào để tiếp đãi sứ thần Cao Mỹ, cười lạnh một tiếng.

“Bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng Cao Mỹ quốc tuy là thuộc địa của chúng ta nhưng chúng ta là một nước lớn, đương nhiên nên lấy quy cách trang trọng để tiếp đón, như vậy có thể cho bọn họ thấy được phần nào sự giàu có của chúng ta.”

Phong Cẩn nhìn về phía người đang nói, nhận ra đó là phụ thân của Hoàng hậu, Triệu Dung, hắn nhướng mày nửa cười nửa không: “À, đây chính là quan điểm của thừa ân công?”

Triệu Dung cẩn thận trộm quan sát sắc mặt Hoàng đế, nhưng thực sự không nhìn ra suy nghĩ của hắn, ông ta ngập ngừng một chút rồi nói: “Đây chỉ là thiển ý của vi thần.”

“Thôi được rồi, chẳng qua chỉ là một việc cỏn con, không cần ầm ĩ lên như vậy.” Phong Cẩn lười nhác mở miệng, “Việc này giao cho bộ Lễ quyết định rồi trình lên trẫm, nếu không còn việc gì thì bãi triều đi.”

Thượng thư bộ lễ cười khổ một tiếng, rốt cuộc ý Hoàng thượng muốn làm lớn hay làm đơn giản đây?

Về cung, Phong Cẩn xem xét một vài tấu chương, gọi Cao Đức Trung lại hỏi: “Hôm nay trong cung có chuyện gì không?”

“Bẩm Hoàng thượng, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Hoàng hậu nương nương cho rút thẻ bài Mã tài nhân, trong cung Thục quý phi bị vỡ hai tách trà, Yên quý tần tản bộ ở ngự hoa viên gần một canh giờ ạ.” Cao Đức Trung nghĩ một lát, chắc rằng mình không quên gì, bèn không lên tiếng nữa.

“Bên cung Hi Hòa có tin gì không?” Phong Cẩn đứng dậy, đi vào phòng trong để cung nữ cởi long bào cho mình, không quay đầu lại, hỏi thêm.

“Cung Hi Hòa sao,” Cao Đức Trung ngẩn ra, “Bẩm Hoàng thượng, nô tài chưa nghe nói bên cung Hi Hòa có chuyện gì, Trang chủ tử bình thường không thích tới ngự hoa viên, cung thị bên dưới cũng an phận thủ thường, chắc là…” Nhận ra mình lại nói nhiều, Cao Đức Trung liền ngậm miệng.

Phong Cẩn đang hứng thú lắng nghe, thấy ông ta dừng lại bèn quay sang hỏi: “Chắc là cái gì?”

“Nô tài vượt phép rồi, có điều mấy tháng trước Trang chủ tử không được sủng ái, lại nhớ mong Hoàng thượng, thỉnh thoảng sẽ ra ngự hoa viên, có lẽ lúc đó không cẩn thận va chạm với vị chủ tử khác, vậy nên bây giờ không thích tới đó lắm.” Là vị thái giám hợp ý Hoàng đế nhất, Cao Đức Trung đương nhiên hiểu được một sự việc nên nói đến đâu thì đủ, có thể vừa vẹn toàn vừa không khi quân.

Phong Cẩn nghe đến đây, không hỏi gì thêm, Cao Đức Trung coi như chuyện này đã xong, cho đến tận sau bữa trưa, thái giám nội thị trình lên khay đựng thẻ bài của các phi tần.

“Trẫm nghe nói gần đây Trang tiệp dư và Trương tiệp dư không được khỏe?” Ngón tay Phong Cẩn đảo qua hai chiếc thẻ bài, nhấc ra ném qua một bên, “Nếu đã vậy, thời gian này trẫm không cần hai nàng ấy hầu hạ nữa.”

Cao Đức Trung liếc nhìn hai tấm thẻ bài nằm trơ trọi một bên, trong lòng hiểu rõ, người có lỗi với Chiêu sung nghi hồi đó là Mã tiệp dư đã bị rút thẻ bài, mà Trương tiệp dư này từng bắt nạt Chiêu sung nghi hôm nay cũng không thoát, còn Trang tiệp dư… Nếu ông nhớ không lầm, vị Trang tiệp dư này là tỉ muội khác mẹ của Chiêu sung nghi, nhưng hình như không thân thiết lắm với Chiêu chủ tử. Hồi ấy, mấy lần Mã tiệp dư và Trương tiệp dư kết bè gây khó dễ cho Chiêu sung nghi, Trang tiệp dư đều có mặt nhưng đến nửa câu xin giúp cũng không có.

Lần này Hoàng thượng làm vậy vì đặc biệt để ý đến Chiêu sung nghi? Cao Đức Trung lần thứ hai cảm khái trước thủ đoạn của vị chủ tử này, trong cung đình, thủ đoạn còn được việc hơn dung mạo nhiều.

“Bẩm, hôm nay Hoàng thượng…”

“Đến chỗ Hoàng hậu đi.” Phong Cẩn nhạt nhẽo nói.

“Chủ tử, người đã nghe tin gì chưa, hôm nay Trang tiệp dư và Trương tiệp dư bị Hoàng thượng rút thẻ bài rồi.”

Ngay trước bữa tối, Vân Tịch hớn hở bước vào, có vẻ vô cùng phấn chấn trước sự xui xẻo của hai vị kia.

Trang Lạc Yên nhíu mày, hơi bất ngờ trước tin tức ấy, hai người này bị Hoàng đế đích thân rút thẻ bài, chẳng lẽ đã đụng đến điều kiêng kị nào của Hoàng đế?

Thính Trúc thấy chủ tử vẫn không tỏ vẻ gì, bèn nói: “Nếu là chuyện Hoàng thượng đã quyết định, chúng ta không cần hỏi thăm nhiều làm gì, Hoàng thượng tự có quyết định của ngài.”

Vân Tịch cũng nhận ra mình biểu hiện hơi thái quá, vội vàng nghiêm nghị trở lại, vỗ tay ra hiệu cho các cung nữ bày bữa tối lên.

Trang Lạc Yên ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thâm tâm lại tự nhắc nhở mình một lần nữa, cần lưu tâm khi đã vào “nghề” này, kẻo không cẩn thận lại bị Hoàng đế đại boss đày đi biên cương luôn. Tựa như chơi trò chơi vậy, người chơi muốn đánh quái lớn, đầu tiên phải kích hoạt nhiệm vụ mới có thể tiếp xúc với quái được.

Bởi vậy mới nói, làm nghề nào cũng có chỗ không dễ chịu.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top