Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 44: 44

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 294 lượt xem
  • 2066 chữ
  • 2023-01-02 18:40:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.


“Ta nào có yếu đuối như vậy đâu.” Trang Lạc Yên lùi về, cười nói, “Hiếm có ngày mát mẻ như thế, cô nhóc này lại muốn ta mặc thêm áo.”

Thấy sắc mặt chủ tử vẫn bình thường, hình như không hề có ý nhớ nhà, Vân Tịch cũng buông xuống lo âu trong lòng.

Nhìn ra ngoài hành lang, những ngọn đèn cung đình lập lòe theo gió, Trang Lạc Yên khẽ thở dài: “Ngày xưa chưa từng cẩn thận ngắm kĩ ánh trăng, hôm nay tĩnh tâm nhìn, mới hiểu vì sao nhiều thi nhân gửi tình vào trăng đến thế.”

“Nô tì không được đọc nhiều sách, nhưng vẫn còn nhớ câu thơ mà chủ tử thích nhất kia: Thấy trăng thoạt mới là ai, trăng song thoạt mới soi người năm nao? Người sinh… Người…(*)”

(*) Trích trong bài “Đêm trăng hoa trên sông xuân” của Trương Nhược Hư, bản dịch của Tản Đà.

“Người sinh mãi, kiếp nào cho hết. Nhìn trăng song năm hệt không sai.” Trang Lạc Yên cười cười, đọc tiếp hai câu sau, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ánh trăng quả là rất đẹp. Ta thích bài thơ này vì nó nói lên niềm xúc động trước cảnh sắc và sinh mệnh mà không phải gửi gắm tình cảm vào trăng.” Quay người rời khỏi cửa sổ, Trang Lạc Yên nói một cách khinh thường, “Ánh trăng hay thay đổi, lấy nó để gửi tình chỉ làm vấy bẩn tình cảm ấy mà thôi.”

“Ái phi nói có lý, trẫm cũng cho rằng trăng đẹp thì có đẹp, tiếc là thay đổi quá nhanh, thật sự không thể gửi tình.”

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.” Vân Tịch không ngờ lúc này Hoàng đế đột nhiên tới, kinh hoàng quỳ xuống hành lễ, đầu cẩn thận ngẫm lại từng lời chủ tử và mình xem có gì phạm vào điều kiêng kỵ trong cung hay không.

“Thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên cũng tỏ ra kinh ngạc và vui sướng, cứ ngây ra không kịp phản ứng lại, nghe Vân Tịch thỉnh an mới vội vàng cúi người hành lễ.

“Ái phi không cần đa lễ như vậy, là trẫm làm giai nhân giật mình.” Phong Cẩn bước đến nắm tay Trang Lạc Yên, “Trẫm đúng là đã nghĩ oan cho ái phi rồi, ái phi cũng có chút tài văn chương đó chứ.”

Trang Lạc Yên ngượng ngùng cúi đầu: “Hoàng thượng lại trêu thiếp rồi, thiếp chẳng qua chỉ ngâm lại một bài thơ thôi.” May nhờ có ký ức của thân thể này, nếu không thì bài thơ ấy nàng cũng không ngâm được, học vấn bao nhiêu năm từ nền giáo dục hiện đại đặt vào hậu cung đây, chẳng khá hơn kẻ mù chữ là bao.

Khi một người đàn ông và một cô gái ở chung một chỗ, nếu cả đêm chỉ ngâm thơ đối từ, người đàn ông này không phải mọt sách thì là Liễu Hạ Huệ, mà hiển nhiên Phong Cẩn không rơi vào trường hợp nào trong hai loại ấy, vì vậy nói chuyện sao trăng, tâm sự thơ từ ca phú xong, phải đi làm chính sự thôi.

Ánh trăng dần chếch vào phòng, toàn bộ cung điện rơi vào yên ắng, Cao Đức Trung canh giữ ở gian ngoài, lẳng lặng nhìn ánh trăng chiếu sáng dần phòng trong, cho đến gần giờ tý, một tiểu thái giám rón rén đi tới.

“Cao tổng quản, Thục quý phi về thăm nhà nay đã quay lại cung, bảo muốn bái tạ hoàng ân, ngài xem…”

Cao Đức Trung nhìn vào cánh cửa phòng trong, nói khẽ: “Thục quý phi về thăm nhà đã mệt nhọc, Hoàng thượng thương yêu Thục quý phi, miễn cho lễ quỳ lạy tạ ơn hôm nay, đợi ngày mai Thục quý phi nghỉ ngơi khỏe lại rồi lạy tạ cũng không muộn.”

“Nô tài hiểu rồi.” Thái giám khom người đi ra, không dám thở mạnh lấy một hơi.

Cao Đức Trung đổi tay cầm phất trần, lại liếc nhìn vào căn phòng không có bất kỳ tiếng động nào trước mặt, hơi ngáp một cái, gọi hai tên thái giám, dặn dò họ để ý cẩn thận rồi về chỗ của mình nghỉ ngơi. Những việc nên làm đã làm xong, ông nên đi ngủ một giấc cho ngon, nếu không sáng mai làm việc mà có sơ suất gì thì phiền.

Hôm sau, tiễn Hoàng đế đi rồi, Trang Lạc Yên mới biết Thục quý phi về thăm nhà cũng chỉ đi trong hai canh giờ, tối qua chưa đến giờ tý đã về cung. Có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thăm hỏi được gì cơ chứ, trở về còn bị một đám người đố kỵ, đúng là chẳng phải chuyện có lời.

Nói thì nói thế, nhưng so với những phi tần đã bao năm chưa được gặp người nhà thì Thục quý phi may mắn hơn nhiều. Càng may mắn hơn là nàng ta được sủng ái đủ nhiều, địa vị trong cung cũng đủ cao, nếu chỉ là một phi tần thường thường bậc trung, chỉ e cuộc sống ngày sau sẽ không dễ chịu nổi.

Thục quý phi sáng sớm đã tới dập đầu tạ ơn Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu, vui vẻ ngồi trong cung Cảnh Ương chờ các phi tần khác tới thỉnh an Hoàng hậu. Tuy không gặp được Hoàng thượng, chỉ dập đầu ngoài tẩm cung của ngài nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng ta, là phi tần duy nhất được về thăm nhà kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi, nàng có vốn liếng mà vui vẻ.

“Diệp thục dung tới.”

Diệp thục dung tuy không được sủng ái nhưng bởi nàng từng mang thai, lại có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu, người trong cung không ai dám gây khó dễ cho nàng. Song không biết có phải vì sảy thai hay không, mấy tháng nay nàng ta trông rất sa sút và ưu tư, thậm chí còn thu mình khiêm tốn hơn cả hồi Thái hậu mới lễ Phật.

“Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Sắc mặt Diệp thục dung hơi nhợt nhạt, phấn son tơ lụa trên người cũng không giúp nàng thêm đôi phần sức sống. Hoàng hậu tuy bị Thái hậu chèn ép nhưng xã giao bề ngoài vẫn làm rất tuyệt, cho nàng ngồi rồi mới tiếp tục trò chuyện cùng những phi tần khác.

“Thục quý phi sáng sớm đã tới tạ ơn, thân thể có mệt mỏi chăng?” Hoàng hậu ân cần nói, “Bổn cung cũng đâu có cứng nhắc như vậy, nếu mệt thì cứ về sớm nghỉ ngơi đi, không ai trách gì đâu.”

“Hoàng hậu nương nương yêu thương là vinh hạnh của tần thiếp, tần thiếp vẫn ổn ạ.” Thục quý phi mỉm cười mềm mại, sắc mặt đúng là không thấy uể oải.

“Nàng là người biết quy biết củ,” Hoàng hậu gật đầu, “Dù hôm nay Hoàng thượng không nghỉ trong tẩm cung, nàng vẫn tới sớm dập đầu, có thể thấy nàng rất cảm động trước ân đức của Hoàng thượng.”

“Lúc này chắc là Chiêu sung nghi cũng sắp tới thỉnh an rồi đây,” Diệp thục dung thờ ơ tiếp một câu, giọng nói vẫn tẻ nhạt như cũ.

Hoàng hậu nhìn Diệp thục dung một cái, cười nói: “Nàng ấy xưa nay cũng là người biết phép tắc, dù hôm trước hầu hạ Hoàng thượng thì sáng hôm sau vẫn tới thỉnh an.”

Nụ cười trên môi Thục quý phi không hề thay đổi, thoáng rũ đôi mắt đẹp, giấu đi ánh nhìn châm chọc trong đó, Hoàng hậu cho rằng chỉ bằng mấy lời của nàng ta sẽ làm mình khó chịu mà ra mặt đối đầu với Trang Lạc Yên sao, buồn cười thật. Nếu nàng thực sự đi gây gổ với Trang Lạc Yên, cuối cùng nàng và nàng ta đều bị thiệt, khéo còn bị quy kết tội cậy sủng mà kiêu cũng nên, lúc ấy, người đứng cười xem trò vui còn không phải vị Hoàng hậu hiền đức này sao?

“Tần thiếp cũng thích cung cách lễ độ này của Chiêu sung nghi.” Thục quý phi ngẩng đầu, nét mặt tươi cười như hoa.

“Hiền phi nương nương tới. Chiêu sung nghi tới.”

“Hiền phi với Chiêu sung nghi cứ như đã hẹn trước vậy.” Thục quý phi lại bổ sung một câu.

Hoàng hậu cười cười: “Tình cờ cũng là duyên phận.”

Trang Lạc Yên đi vào, thấy mấy nữ tử trong phòng đang cười tươi tắn như hoa xuân, người khác nhìn vào còn tưởng là một đám bạn tốt đang nói chuyện phiếm với nhau cơ đấy.

Trang Lạc Yên chào Hoàng hậu xong, vừa ngồi xuống lại nghe thấy Thục quý phi lên tiếng: “Vừa rồi Hoàng hậu nương nương còn khen Chiêu sung nghi muội muội mặc dù hầu hạ Hoàng thượng cũng sẽ sớm tới thỉnh an, vừa mới dứt lời đã thấy muội muội tới, đúng là không nên nhắc nhở người khác nhiều quá.”

Trang Lạc Yên nghe vậy bèn cười nói: “Các tỉ tỉ muội muội ở đây chẳng phải đều thế sao, tần thiếp chẳng qua chỉ là làm việc theo đúng quy củ mà thôi.” Mấy câu này của Thục quý phi nghe có vẻ thú vị đấy, không biết chỉ đơn giản là nói cho nàng biết Hoàng hậu đang bày kế hại nàng hay là muốn cố ý gây xích mích giữa mình và Hoàng hậu?

“Đâu chỉ bổn cung nói vậy, vừa rồi ngay cả Diệp thục dung cũng khen Chiêu sung nghi làm việc rất đúng quy củ.” Hoàng hậu cười nói, “Muội cư xử đúng phép tắc, mọi người đương nhiên sẽ khen ngợi.”

Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười, chầm chậm cúi đầu xuống. Hoàng hậu này cũng là người khá hay ho đây, nói toạc cả ra khiến Thục quý phi không còn lời nào để nói, nhưng nàng ta nhắc đến Diệp thục dung làm gì?

Nữ tử trong hậu cung ấy à, đều là nhân tài IQ cao chót vót cả.

Thỉnh an xong, ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên lên kiệu, dọc đường rất nhiều cung nữ thái giám hành lễ với nàng rồi tránh đường, nàng ngáp một cái, tối qua vận động hơi quá độ, ngủ chưa đủ giấc.

“Tần thiếp ra mắt Chiêu sung nghi.” Giọng nói này hơi lãnh đạm lại có phần cao ngạo, Trang Lạc Yên dẹp cơn buồn ngủ sang một bên, nhìn nữ tử đang chào mình, hơi sững người, đây chẳng phải muội muội Diệp thục dung đó sao?

Hồi đó Diệp thục dung sảy thai, làm hại muội muội nàng ta bị giáng từ thục nghi xuống thành dung hoa, trong đó liệu có bí mật gì không muốn người khác biết hay không thì Trang Lạc Yên chẳng có hứng thú tìm hiểu, thế nhưng nhìn Diệp dung hoa và Diệp thục dung không còn lui tới với nhau nữa, nàng biết chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

“Diệp dung hoa không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên nhìn về phương hướng Diệp dung hoa đi tới, “Diệp dung hoa tới cung Cảnh Ương sao?”

“Cảm tạ Chiêu sung nghi quan tâm, tần thiếp gần đây cảm thấy không được khỏe, không dám đi cung Cảnh Ương quấy rầy, chỉ nghe nói cúc ở ngự hoa viên đã nở nên muốn tới ngắm một chút thôi.” Diệp dung hoa chưa nhiều va chạm với Trang Lạc Yên nên cũng không có thù hằn gì, nàng ta trả lời Trang Lạc Yên có hơi cứng nhắc nhưng vẫn không có điểm nào thất lễ.

“Lúc này quả đúng là tiết hoa cúc nở, Diệp dung hoa thích thì nên ra ngoài ngắm nhiều hơn một chút, có điều thân thể khó chịu thì vẫn nên chú ý, nếu không lại phải uống các thứ thuốc đắng nghét thì khổ thân.” Trang Lạc Yên cười nói, “Ta không quấy rầy nàng nữa.”

“Chiêu sung nghi đi thong thả.” Diệp dung hoa đứng đó, đưa mắt nhìn theo đoàn người của Trang Lạc Yên đi xa dần, rồi mới thu hồi ánh nhìn.

“Chủ tử, Diệp thục dung tới.” Cung nữ bên cạnh Diệp dung hoa nhìn về phía trước, khẽ nói.

Diệp dung hoa cười lạnh, nhìn về phía đó, châm chọc nói: “Tỉ ấy tính toán mọi đường vẫn không sao lấy được trái tim Hoàng thượng, không biết ai đáng thương hơn ai đây?” Nói xong, quay người rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, không buồn liếc nhìn tỉ tỉ mình lấy một cái.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top