Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 8: 8

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 374 lượt xem
  • 3163 chữ
  • 2023-01-06 07:56:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhắc đến vấn đề có muốn hay không, cô bảo mẫu nhỏ rõ ràng rất khẩn trương, cô tắt chuông báo trên điện thoại và giơ tay giải thích.

 

An Hạ: Đến giờ ăn tối rồi.

 

Mặt trời sắp lặn, bây giờ đã là chạng vạng, giữa trưa lúc trên đường đi, Yến Bắc Thần đều không ăn cái gì, hiện tại ăn chút gì đó thôi.

 

Yến Bắc Thần hướng mắt về phía cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn dịu dàng sau lớp rèm mỏng, rồi ngồi dậy khỏi giường.

 

_________

 

Sau khi ngủ cả buổi trưa, tinh thần của Yến Bắc Thần đã tốt lên rất nhiều. Ngoại trừ lúc bị đánh thức mang theo chút tính khí khi rời giường, sau khi thay quần áo đi vào nhà ăn, đã gần như khôi phục lại bình thường, ngay cả sắc mặt tái nhợt khi ngủ say cũng trở nên hồng hào.

 

Yến Bắc Thần đưa tay lên xoa xoa tóc rồi bước vào nhà ăn. Trong nhà ăn, cô bảo mẫu nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng. Mặt trời lặn, dư quang rơi vào trên bàn ăn, trên đó đặt bữa tối mới vừa làm. Sau khi bày biện xong, cô bảo mẫu nhỏ “vèo” một cái rời khỏi nhà ăn.

 

Yến Bắc Thần: “...”

 

Trong nhà ăn chỉ còn lại Yến Bắc Thần. Anh ngẩng đầu nhìn về hướng cô vừa rời đi. Anh bước tới bàn và ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, anh gọi một tiếng.

 

“Bảo mẫu nhỏ.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần gọi, một cái đầu nhỏ thò ra từ phòng bếp bên cạnh nhà ăn.

 

Cô bảo mẫu nhỏ nghiêng người ló đầu ra ngoài, nhìn anh với đôi mắt đen láy. Một bên má của cô phồng lên như đang ăn cái gì đó, vì anh cứ nhìn cô như vậy, cô ngượng ngùng không dám nhai tiếp khiến hai má phồng lên như con chuột hamster.

 

Nhìn thấy cô như vậy, Yến Bắc Thần hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, cô bảo mẫu nhỏ đứng thẳng dậy và bước ra khỏi bếp, làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Ăn cơm.

 

Đúng vậy, cô là con người, không phải người máy, và cũng cần phải ăn. Sau khi giải quyết bữa tối cho Yến Bắc Thần, cô cũng vào bếp để ăn bữa tối của mình.

 

Sau khi cô bảo mẫu nhỏ nói xong, Yến Bắc Thần cười và hỏi: “Ăn cái gì?”

 

Động tác của cô tạm dừng lại. Dường như cô đang suy nghĩ cách để diễn đạt đồ ăn của mình bằng thủ ngữ, nhưng sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy mình không thể diễn đạt được, vì vậy cô chỉ đơn giản quay trở lại bếp và mang dĩa đồ ăn của mình ra ngoài.

 

Sau khi bảo mẫu nhỏ mang dĩa đồ ăn ra đặt ở bên cạnh bàn ăn, Yến Bắc Thần cụp mắt xuống liếc nhìn, sau đó anh giương mắt lên nhìn cô.

 

“Tôi không nuôi nổi cô sao?” Yến Bắc Thần hỏi.

 

Khác với bữa tối thịnh soạn của anh, bữa tối của cô rất đơn giản, chỉ có một bát cơm và một bát rau củ hấp. Nguyên liệu của bát rau củ hấp thoạt nhìn được làm từ phần nguyên liệu còn thừa để nấu bữa tối cho anh. Nhà họ Yến không có thói quen để người làm ăn đồ thừa, thậm chí ba bữa cơm trong ngày của người hầu phải được làm theo tiêu chuẩn nhất định. Tại sao cô bảo mẫu nhỏ này lại ăn uống tồi tàn như vậy.

 

Khi Yến Bắc Thần hỏi như vậy, vẻ mặt của An Hạ thoáng hiện ra chút lo lắng, cô nhanh chóng giơ cánh tay lên và giải thích bằng thủ ngữ.

 

An Sơ Hạ: Không bị hư, vứt bỏ rất lãng phí.

 

Đúng là như vậy, những nguyên liệu này không bị hư, chỉ là không quá tươi mới như những món khác, nếu vứt đi sẽ rất lãng phí, vì vậy An Hạ liền hấp chúng lên.

 

An Hạ giải thích xong, thiếu gia dường như đã nghe lời cô giải thích, cúi đầu nhìn về phía bát rau củ hấp, sau đó hỏi.

 

“Ăn ngon không?”

 

An Hạ: “...”

 

Vẻ mặt tức giận của thiếu gia chuyển thành hứng thú. Anh quan sát chén rau củ hấp trên bàn, và có vẻ hứng thú với nó hơn so với bữa tối của chính mình.

 

Nhìn thấy thiếu gia như vậy, An Hạ nâng cánh tay lên, nói bằng thủ ngữ.

 

An Hạ: Ngày mai tôi sẽ làm cho ngài.

 

Nhìn thấy An Hạ làm thủ ngữ, Yến Bắc Thần nói: “Không cần phiền phức như vậy.”

 

Nói xong, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua bát rau củ hấp và nói: “Không phải có sẵn ở đây sao?”

 

Nói xong, Yến Bắc Thần duỗi cánh tay ra, kéo bát rau củ hấp đến trước mặt. Sau đó, anh cầm đũa lên và gắp một miếng cà rốt.

 

An Hạ đứng ở một bên nhìn Yến Bắc Thần ăn cà rốt.

 

Hương vị không tồi.

 

Sau khi Yến Bắc Thần cắn một miếng cà rốt, hứng thú trong mắt trở nên nồng đậm hơn. Món cà rốt này tuy có hình dáng kì quái nhưng lại rất mềm và giòn, vị ngọt tự nhiên của cà rốt khiến món ăn trở nên ngon hơn.

 

Sau khi ăn cà rốt, sự hứng thú của Yến Bắc Thần tăng lên, anh cầm đũa và ăn rau củ.

 

Thiếu gia lúc ăn cơm rất yên lặng, ngay cả khi ăn cơm, động tác cũng cao quý, tao nhã. Ánh hoàng hôn chiếu vào nhà ăn qua cửa sổ, vạt sáng vàng hắt lên thân hình cao lớn thẳng tắp của Yến Bắc Thần, anh lặng lẽ ăn cơm với rau củ hấp, trong chốc lát đã ăn gần hết.

 

Nhưng sau khi ăn gần hết bát rau củ hấp, Yến Bắc Thần mới nhớ đến An Hạ ở bên cạnh. Tay đang cầm đũa của anh không dừng lại, khi đang gắp một cái bông cải xanh, anh nói với cô bảo mẫu nhỏ.

 

“Cô ăn bữa tối của tôi đi.” 

 

An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Tôi ăn bữa tối của cô sắp no rồi, cô có thể ăn bữa tối của tôi.” Yến Bắc Thần dùng tay kia đẩy bốn đĩa đồ ăn và một chén canh đến trước mặt An Hạ. Sau đó, anh nhìn cô bảo mẫu nhỏ và nói.

 

“Ăn ở đây đi.”

 

Nhìn bốn món một canh do bản thân chuẩn bị cẩn thận, An Hạ: “...”

 

Sau khi sắp xếp bữa tối cho cô, thiếu gia liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn rau củ của mình. Thiếu gia ăn đến cao hứng, An Hạ nhìn anh một hồi rồi kéo ghế ăn bên cạnh ngồi xuống.

 

An Hạ là một cô bảo mẫu nhỏ có nguyên tắc, một bảo mẫu bình thường không thể ngồi chung bàn ăn với thiếu gia, huống chi là ăn bữa tối của thiếu gia. Nhưng mọi nguyên tắc đều không đáng nhắc tới trước yêu cầu của thiếu gia, rốt cuộc thiếu gia là người quyết định cô đi hay ở.

 

Sau khi An Hạ ngồi xuống, cô cầm bát đũa bắt đầu ăn.

 

Lúc đầu trong nhà ăn chỉ có một người, hiện tại có thêm cô bảo mẫu nhỏ. Tui rằng có thêm một người nhưng nhà ăn vẫn yên lặng như cũ. Cô bảo mẫu nhỏ không nói được, ngay cả ăn cơm cũng không phát ra tiếng. Cô cầm bát đũa, ăn hết bốn món và một canh chuẩn bị cho thiếu gia trước mặt, hai má hơi phồng lên vì ăn cơm.

 

Trong lúc nhất thời, trong nhà ăn chỉ có thể nghe thấy tiếng chén đũa ngẫu nhiên va chạm vào nhau.

 

Yến Bắc Thần chỉ có một bát cơm và một bát rau củ hấp, hơn nữa trước khi ăn đồ ăn của An Hạ anh đã ăn được hơn nửa đồ ăn của mình. Không bao lâu sau khi cô bảo mẫu nhỏ bắt đầu ăn cơm, anh đã ăn gần hết thức ăn trong đĩa của mình. Sau khi ăn xong, Yến Bắc Thần đặt chén đũa xuống và nhìn cô bảo mẫu nhỏ vẫn đang ngồi ăn bên cạnh.

 

Cô ăn không hề chậm, những người hầu thường ăn nhanh để tiết kiệm thời gian. Miệng cô nhỏ như vậy, vì để ăn nhanh chỉ có thể nhét đầy vào miệng.

 

Nhìn hai má phồng lên vì ăn cơm của An Hạ, trong mắt Yến Bắc Thần hiện lên ý cười. Sau đó, anh nâng cánh tay chống ở sau đầu và nhìn về phía cửa sổ nhà ăn.

 

“Lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua vài thứ.” Yến Bắc Thần nói.

 

Khi Yến Bắc Thần nói, An Hạ vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh phân phó. Khi cô ngẩng đầu nhìn thiếu gia, thiếu gia cũng cúi đầu nhìn cô.

 

Dưới ánh hoàng hôn của mặt trời lặn, đôi mắt của anh sáng ngời xinh đẹp, mang theo ý cười. Anh cười với cô và nói.

 

“Đi cùng với tôi.”

 

_________

 

An Hạ ăn hết bữa tối của thiếu gia.

 

Để có thể vượt qua kỳ thực tập, cô còn thay đổi ngày ba bữa cơm cho thiếu gia vô cùng phong phú, làm bốn món và một canh. Nhưng tuy có bốn món và một món canh nhưng số lượng mỗi món không nhiều. Điều này không chỉ đảm bảo không lãng phí mà còn giúp bữa ăn của thiếu gia bớt đơn điệu hơn. Nhưng bữa tối cô chuẩn bị cẩn thận cuối cùng lại nằm hết trong bụng cô.

 

Thiếu gia chỉ ăn một bát rau củ hấp cho bữa tối, nhưng nhìn vẻ mặt của anh có vẻ rất hài lòng. Thiếu gia muốn ăn cái gì thì ăn, chỉ cần anh vui là được.

 

Lúc ăn tối, thiếu gia nói muốn đi mua vài thứ, An Hạ vội vàng ăn xong. Sau bữa tối, An Hạ dọn dẹp chén đũa, cùng thiếu gia đến gara ở tầng hầm lầu một.

 

Hải Thành và Nam Thành chỉ cách nhau có một thành phố, khoảng cách không quá xa. Hơn nữa phong cảnh của Hải Thành không tồi, cho nên nhà họ Yến không chỉ có bất động sản ở đây, mà còn mua một vài chiếc ô tô để ở dưới tầng hầm lầu một của biệt thự.

 

Có năm sáu chiếc ô tô trong gara, tất cả đều đã được rửa sạch và đổ xăng trước khi anh đến. Sau khi đến gara, Yến Bắc Thần cầm lấy chìa khóa xe, mở khóa một chiếc ô tô thể thao màu xám bạc, rồi mở cửa xe.

 

Cửa xe mở ra, Yến Bắc Thần cúi người lên xe.

 

Sau khi thiếu gia mở cửa, liền cúi người lên xe. An Hạ đứng ở một bên, nhìn phần thân bóng loáng của chiếc xe thể thao màu xám bạc, nhất thời không nhúc nhích.

 

“Đang nghĩ gì vậy?” 

 

Yến Bắc Thần từ bên trong mở cửa xe bên kia cho An Hạ. Sau khi mở ra, Yến Bắc Thần cười với An Hạ rồi nói.

 

“Lên xe.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ vội vàng chui vào trong xe.

 

_________

 

Sau khi cô bảo mẫu nhỏ lên xe, Yến Bắc Thần liền khởi động xe. Ngay khi chiếc xe thể thao khởi động, động cơ phát ra tiếng ầm chói tai. Yến Bắc Thần hơi nhướng mày, đồng thời anh mở mui của chiếc xe thể thao ra.

 

Ngay khi mui xe được mở ra, tầm nhìn dường như được mở rộng hoàn toàn. Nội thất tối màu ban đầu của chiếc xe trở nên sáng sủa hơn.

 

An Hạ ngồi trên ghế phụ, hai tay nắm chặt lấy dây an toàn.

 

“Đi đây.” Yến Bắc Thần nhắc nhở một tiếng.

 

Anh vừa mở miệng, cô bảo mẫu nhỏ ngồi trên ghế phụ liền quay đầu nhìn anh.

 

Khi cô nhìn sang, động cơ của chiếc xe thể thao phát ra tiếng “ong—” và sau đó lao ra khỏi gara dưới tầng hầm.

 

An Hạ: “...”

 

An Hạ cảm giác mình muốn bay lên.

 

Cô rõ ràng vẫn đang nắm chặt dây an toàn, và vẫn đang ngồi trên ghế, nhưng khung cảnh trước mắt không ngừng thay đổi, khiến cô thiếu chút nữa thét lên. Trong khung cảnh luôn luôn thay đổi này, chiếc xe thể thao nhanh chóng lái ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm và tiến về phía cảnh hoàng hôn bên bờ biển.

 

“Haha!” Yến Bắc Thần cười to một tiếng.

 

Giữa tiếng cười của anh, An Hạ mở to đôi mắt vừa nhắm lại vì sợ hãi.

 

Vừa mở mắt ra, ánh mắt An Hạ như bị nhét vào một bức họa tuyệt diệu không thể tả.

 

Họ đang lái xe trên con đường ven biển, vào lúc này, mặt trời lặn gần với đường bờ biển. Ánh nắng ban đầu chói chang nay đã trở nên dịu dàng và lãng mạn sau một ngày phơi phới. Ánh sáng đỏ vàng hắt lên những đám mây lớn trên bầu trời, tạo thành cảnh hoàng hôn lộng lẫy. Những tia hoàng hôn chiếu xuống mặt biển được gió biển thổi qua, những con sóng lấp lánh hiện ra.

 

Cảnh sắc tuyệt đẹp.

 

An Hạ không nhịn được mở to hai mắt mê muội ngắm nhìn, mui xe được mở toang, tốc độ xe nhanh khiến gió biển thổi tới trên má cô, tóc mái không buộc chặt trên trán bị gió biển thổi qua, chạm vào da cô mang theo chút ướt át.

 

An Hạ ngồi trong xe, nhìn hoàng hôn buông xuống trên bầu trời, khóe mắt chậm rãi cụp xuống.

 

_________

 

An Hạ cũng không nhìn cảnh đẹp này quá lâu, hơn mười phút sau, Yến Bắc Thần lái xe đến đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài quảng trường gần bờ biển.

 

Xe dừng lại, An Hạ cùng Yến Bắc Thần xuống xe.

 

Ngồi vào xe thể thao một lúc, An Hạ xuống xe vẫn còn cảm giác hồi hộp, thân thể và linh hồn dường như chưa hoàn toàn trở lại, chỉ có thể ngốc ngốc mà đi theo thiếu gia.

 

Đây là một quảng trường bên bờ biển. Quảng trường được xây dựng không tồi, có chỗ để trượt ván, có tấm bạt lò xo, lúc này có rất nhiều người đang trượt ván trên quảng trường.

 

Ván trượt lướt trên sân, phát ra tiếng lộc cộc, trong tiếng lộc cộc này, Yến Bắc Thần đưa An Hạ đến một quán trà sữa.

 

Quán trà sữa nằm ở góc xa nhất của quảng trường. Đây là một gian hàng nhỏ, bên ngoài có một băng ghế dài, quay mặt ra phía biển.

 

Địa hình ở đây cao hơn đường ven biển, cảnh vật cũng rộng hơn, ngồi trên ghế có thể thấy được hoàng hôn chưa chạm đến mực nước biển.

 

Sau đó, Yến Bắc Thần liền đi mua hai cốc trà sữa. Trà sữa đã được làm xong, Yến Bắc Thần cầm ống hút và trà sữa ngồi trên băng ghế dài.

 

Anh có dáng người rất cao, đôi chân cũng cực kỳ thon dài, khi anh ngồi xuống, liền dựa lưng vào ghế, anh duỗi đôi chân dài của mình ra. Chỉ là một động tác lười biếng tuỳ ý, những vẫn đẹp như vậy.

 

Sau khi An Hạ đến trước quán trà sữa, đứng ở bên cạnh băng ghế, nhìn Yến Bắc Thần đi mua hai ly trà sữa, rồi ngồi lên ghế.

 

An Sơ Hạ nhìn Yến Bắc Thần ngồi trên ghế dài, nhất thời không nhúc nhích.

 

Sau khi lắc trà sữa hai lần, Yến Bắc Thần nhìn cô bảo mẫu nhỏ bên cạnh.

 

“Ngồi xuống.” Yến Bắc Thần nói.

 

Thiếu gia nói xong, An Hạ nhìn anh một cái, ngồi ở bên cạnh.

 

Khi cô ngồi xuống, Yến Bắc Thần dựa lưng vào ghế và nhìn cảnh biển trước mặt. Anh dường như không có ý định rời đi, muốn ở chỗ này ngắm cảnh.

 

An Hạ nhìn anh, sau khi quan sát một hồi liền nâng cánh tay lên, ra hiệu.

 

An Hạ: Không phải muốn đi mua đồ sao?

 

Ngay khi cô bảo mẫu nhỏ nâng cánh tay lên, Yến Bắc Thần đã quay lại nhìn cô. Nhìn thấy động tác của cô, Yến Bắc Thần giơ tay lên, lắc ly trà sữa trong tay và cười một tiếng.

 

“Không phải đã mua rồi sao?”

 

An Hạ: “...”

 

Vậy nên thiếu gia nói muốn mua đồ chính là mua trà sữa? Vậy thì tại sao còn muốn cô đi cùng?

 

Trong khi cô đang suy nghĩ, Yến Bắc Thần đưa cho cô một cốc trà sữa đã được gắn ống hút.

 

“Uống đi.”

 

Lông mi An Hạ run lên.

 

Khi anh đưa trà sữa cho cô bảo mẫu nhỏ, cô giương mắt nhìn anh, tựa hồ không hiểu vì sao anh làm vậy. Yến Bắc Thần nhìn sự khó hiểu trong mắt cô, cười một tiếng.

 

“Các cô gái nhỏ không phải thích uống cái này sao?”

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn ly trà sữa trong tay anh, cầm lấy. Sau khi nhận lấy, An Hạ dùng tay trái làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Cảm ơn.

 

Yến Bắc Thần nhìn cô và mỉm cười.

 

An Hạ đưa trà sữa lên miệng, ngậm lấy ống hút, nhẹ nhàng hút một ngụm. Hương trà đậm đà cùng với mùi thơm của sữa tươi tiến vào khoang miệng, hai mắt cô toả sáng.

 

“Uống ngon không?”

 

Vừa nhìn An Hạ uống, Yến Bắc Thần vừa cắm ống hút vào cốc của anh. Sau khi anh hỏi, An Hạ ngẩng đầu lên.

 

Đôi mắt của cô bảo mẫu nhỏ được ánh hoàng hôn chiếu sáng càng thêm dịu dàng,vừa uống một ngụm trà sữa, đôi mắt của cô dường như sáng và ngọt ngào hơn trước. Cô nở nụ cười với anh.

 

Cô cười rất khẽ, lặng lẽ và ấm áp, lan toả đến người bên cạnh, có thể khiến cho tâm trạng của người khác trở nên tốt hơn. Cô một bên mỉm cười, một bên giơ tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Thật ngon, thật ngọt.

 

Yến Bắc Thần nhìn sự hình dung của cô, mỉm cười và nói: “Tất nhiên là ngọt rồi, có thêm đường.”

 

Nói xong, cô bảo mẫu nhỏ lại cười, sau khi cười xong, cô ngậm ống hút nhìn cảnh biển trước mặt. 

 

Một buổi tối như vậy thực sự rất dễ chịu, có hoàng hôn, có biển, có gió biển và còn có trà sữa ngọt ngào. Không cần phải nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ cần tận hưởng thôi.

 

An Hạ nhìn cảnh biển xa xa, sau khi nhìn một hồi, cô quay người làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Đây là lần đầu tiên tôi uống trà sữa.

 

Yến Bắc Thần tựa lưng vào lưng ghế, ánh mắt nhìn về phía An Hạ khi cô giơ tay làm thủ ngữ. Cô được ánh hoàng hôn chiếu sáng, mái tóc đen lấp lánh ánh vàng, đôi mắt của cô phản chiếu ảnh ngược của bờ biển và anh, nói với anh một câu như vậy.

 

Ánh mắt của Yến Bắc Thần chìm đắm trong mắt cô. Sau khi An Hạ làm xong câu thủ ngữ, cô liền ôm trà sữa ngắm cảnh biển, chỉ chừa lại một bên sườn mặt dịu dàng ôn nhu.

 

Yến Bắc Thần yên lặng ngồi đó, anh nhìn sườn mặt của cô bảo mẫu nhỏ, nhìn một lúc, Yến Bắc Thần cười nhẹ, thu lại ánh mắt và nhìn về phía xa xăm.

 

“Đi theo tôi, cô sẽ càng trải nghiệm được nhiều lần đầu tiên hơn nữa trong tương lai.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top