Tần thị cười vui vẻ, rồi lại để Tống Ngọc Tịch xoay chuyển vài vòng, ngoại trừ mấy thớt vải tơ tằm Hồ Nam của Tống Ngọc Thiền, bà lại phái Quế ma ma lấy từ nhà kho một ít chỉ thêu kim tuyến dùng để thêu hoa, mặt khác lại phái người làm cho Tống Ngọc Tịch nguyên một bộ trang sức, nói phải đưa tất cả đến Vũ Đồng Viện trước hai ngày, rồi lại thưởng thêm ít vàng bạc tơ lụa, khiến Tống Ngọc Tịch vô cùng khiếp sợ vì tài lực và vật lực của Tống gia.
Xiêm y còn muốn sửa hai chỗ, nên Tống Ngọc Tịch lại thay lại xiêm y cũ rồi quay trở về Vũ Đồng Viện.
Trong sân có mấy nha hoàn đang đứng, trên tay mỗi người đều bưng một cái khay bạc, trên tất cả mỗi khay đều để đồ vật mới lạ, có bảo thạch, trân châu, đồ trang trí, mọi thứ đều tinh xảo, vô cùng quý trọng. Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng lúc đi ngang qua, liền hiểu những đồ vật này không phải dành cho nàng. Đi vào trong sảnh nhìn thì thấy Lâm thị đang bất lực nhìn người đưa lễ vật tới, hắn là tùy tùng kiêm hộ vệ bên người Tống Dật tên Chử Phong, bình thường sẽ không rời khỏi Tống Dật, nhưng nhìn trận địa ngày hôm nay, Tống Dật đúng là đã phái người ông ấy tín nhiệm nhất, vội vã mang đồ cho Lâm thị.
"Công gia rời đi quá lâu, nội các tồn nhiều việc cần giải quyết, vài ngày tới sẽ không thể đến thăm phu nhân, nên đã đặc biệt lệnh cho thuộc hạ mang tới cho phu nhân ít đồ đạc để thưởng thức, nếu phu nhân còn muốn đồ gì, thì cũng có thể trực tiếp nói với ta. Công gia đã nói, chỉ cần là đồ phu nhân muốn, cho dù có là trăng trên trời, thì cũng sẽ để thuộc hạ bắc thang lên hái xuống cho ngài." Chử Phong thật là người biết ăn nói, thế nên Tống Dật mới có thể phái hắn đến tặng lễ, tin rằng mồm mép khéo léo nói như rót mật[2] này của hắn có thể khiến Lâm thị càng cao hứng hơn.
[2] mồm miệng khéo léo nói như rót mật: gốc là "舌灿莲花-thiệt xán liên hoa" miệng lưỡi như hoa sen xán lạn. Theo điển cố được truyền lại về cao tăng Phật Đồ Trừng ở thời Nam Bắc triều được ghi lại trong « cao tăng truyền ». Theo ghi chép lại: Triệu Quốc chủ Thạch Lặc của Tương Quốc (nay là thành phố Hình Đài, Trung Quốc) triệu kiến cao tăng Phật Đồ Trừng, có ý muốn thử đạo hạnh của ông. Phật Đồ Trừng sai người đổ đầy nước vào bình bát (chén ăn của sư), thắp hương tụng kinh, không bao lâu từ trong bát mọc ra một đóa hoa sen xanh, nở hoa rực rỡ xán lạn. Từ đó dùng "thiệt xán liên hoa" dùng để chị người mồm miệng khéo léo, hay nói lời tốt đẹp như hoa sen rực rỡ.
Lâm thị dường như cũng không quá vui vẻ, nhưng không có từ chối, đối với Chử Phong không mặn không nhạt nói: "Đa tạ Công gia nhớ thương, chính sự đương nhiên quan trọng hơn. Chử hộ vệ cũng không cần khách khí với ta, xưng hô phu nhân này, thật sự ta không dám nhận."
Chử Phong cũng là một người có da mặt dày [3], trong nhà cũng không thiếu kiều thê mỹ thiếp, biết làm thế nào để nữ nhân vui vẻ, đấy cũng là nguyên nhân Công gia phái hắn đến. Có thể suy đoán được, Công gia đặc biệt thiên vị đối với vị di nương mới vào phủ này, ít nhất hiện nay là như vậy, đối với nữ nhân được nam nhân đặc biệt yêu mến, mà nam nhân kia còn là cấp trên của hắn, đối với nữ nhân này, hắn đương nhiên muốn nịnh nọt.
[3] da mặt dày: Gốc là "二皮脸-nhị bì kiểm" cách nói của dân gian vùng Bắc Trung Quốc
"Đây cũng không phải do thuộc hạ quyết định, đều do Công gia dặn dò, phu nhân ở trong lòng Công gia, địa vị hiển nhiên chính là phu nhân."
Lâm thị không giỏi ăn nói, không biết phải đối phó như thế nào với người miệng lưỡi trơn tru như vậy, đúng lúc này thoáng nhìn ra cửa thì thấy Tống Ngọc Tịch đang đi vào, phảng phất như gặp được cứu tinh, đứng lên bước đến trước cửa nghênh đón, vừa cười vừa nói:
"Thất tiểu thư đã trở lại, xiêm y thử xong rồi chứ?"
Lâm thị có chút nhiệt tình hơn so với ngày thường lôi kéo Tống Ngọc Tịch đi vào trong phòng, Chử Phong nhìn thấy Tống Ngọc Tịch, trong lòng thấy kinh hãi lần nữa với dung mạo của hai mẹ con nhà này, trách không được Quốc công gia bất chấp tất cả cũng phải mang về trong phủ, đúng là vẻ đẹp hiếm có khó tìm.
Chắp tay hành lễ với Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch cũng mỉm cười đáp lễ, động tác không có chỗ nào không chuẩn. Mới vào phủ có mấy ngày, có thể chỉnh sửa dáng vẻ chính xác như vậy, vị tiểu thư này cũng rất lợi hại đấy.
Tống Ngọc Tịch dịu dàng cười cười, ngồi xuống cùng Lâm thị, trả lời: "Xiêm y đã làm xong, chỉ còn mấy chỗ nhỏ cần sửa thôi. Di nương đã dùng cơm chưa?"
Lâm thị cảm kích nhìn Tống Ngọc Tịch một chút, rồi trả lời:"Còn chưa dùng, ta cũng không biết tiểu thư trở về có muốn dùng hay không, nên đã lệnh người chờ một chút."
Hai mẹ con không quan tâm xung quanh cứ thế nói một ít chuyện hằng ngày, khiến Chử Phong cũng không tiện nói thêm điều gì, thức thời để lại đồ, rồi sau đó mang người thối lui rời khỏi Vũ Đồng Viện.
Chú thích:
[1] bộ quần áo màu quán
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận