Lâm thị ngồi yên, không nói một câu nào, bà cũng không biết nói gì vào lúc này. Bởi vì bà bị điên, nên những kẻ nô tài kia mới không dám ra tay với bà. Kỷ Uyển Diễm nhìn mẫu thân, hai tay bà nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ tiêu điều, Kỷ Uyển Diễm cúi đầu quay người, nhẫn nhịn nói ra:
"Ta đi xem Mai Mặc."
Nói xong liền bước nhanh về hướng phòng của Mai Mặc, Lục Hoàn cùng Triêu Nhan cũng sợ hãi không thôi, không nghĩ tới các nàng chỉ đi ra ngoài một lát, trở về trong viện đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Cam ma ma và Phúc bá đều bị thương, hai nha đầu không biết phải nói gì, đành đỡ hai ông bà ngồi xuống một bên, rồi bắt đầu thu dọn đồ vật rơi trên mặt đất.
Lúc Kỷ Uyển Diễm đến, thi thể Mai Mặc đã được lau chùi sạch sẽ, khuôn mặt vẫn còn lưu lại những vết bầm tím minh chứng cho việc nàng đã bị đối xử như thế nào khi còn sống, đặc biệt là phần đầu, trán bị đánh đến lõm xuống một mảng. Kỷ Uyển Diểm chỉ cảm thấy máu toàn thân như đông lại, lạnh như băng, ngọn lửa tức giận bùng lên trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài. Mai Tường nước mắt như mưa, khóe mắt bị rách vẫn còn đang chảy máu.
Kỷ Uyển Diễm cắn răng xoay người đi ra ngoài, một mình đứng trong sân, mặc cho mưa rơi đánh lên trên người.
Ngày hội nguyên tiêu, vốn là một ngày lễ náo nhiệt vui mừng, nào ai có biết, ở một góc viện nhỏ bé này lại xảy ra thảm kịch đau thương như vậy?
Từ ma ma mở dù kéo Kỷ Uyển Diễm đi vào nhưng nàng vẫn không nhúc nhích. Từ ma ma vô cùng sốt ruột, dậm chân nói:
"Cô nương của ta ơi, người đừng làm loạn nữa, mau vào đi thôi, bạc của chúng ta đều bị họ lấy đi mất rồi, bọn họ cũng không muốn chúng ta được sống tốt, người lại tự hành hạ mình như thế, nhỡ sinh bệnh rồi, cũng không có tiền mời đại phu đâu."
Từ ma ma xác thật rất sốt ruột, miệng buông lời oán trách nhưng vẫn không quên khoác áo lên vai Kỷ Uyển Diễm.
Kỷ Uyển Diễm ném áo choàng xuống mặt đất, cầm lấy cái dù từ trong tay Từ ma ma, lạnh lùng nói một câu:
"Bà bảo Lâm Phàn tìm một cái cáng, để thi thể Mai Mặc lên trên, trời vừa sáng, chúng ta mang theo thi thể Mai Mặc đến cáo trạng ở nha môn Tri phủ!"
Từ ma ma khiếp sợ nói không nên lời, bước hai bước đến sau lưng Kỷ Uyển Diễm, hạ giọng nói:
"Tiểu thư, người điên rồi sao? Nha môn Tri phủ là nơi nào? Đây còn không phải là địa bàn của Tam phu nhân sao? Chúng ta đi chả khác nào là lấy trứng chọi với đá, có tác dụng gì đâu? Có khi lại bị chịu thêm tội khác..."
-------
Bình minh vừa ló rạng.
Mặt đường sau một đêm mưa được cọ rửa trở nên vô cùng sạch sẽ. Từ sáng sớm, nhà nhà đã bận rộn chuẩn bị cho một ngày mới, nào là làm bánh nướng này, bánh bao này, đậu phụ mặn này, tạo ra khung cảnh nhộn nhịp đầy sắc màu trên đường đi. Vào lúc mọi việc đã đâu vào đấy, thì chợt nghe thấy cuối phố truyền đến tiếng cồng chiêng, tiếng kèn lúc đưa tang.
Mọi người tưởng nhà ai đưa tang, liền đứng dạt sang một bên, nhưng nào ngờ người tiến đến là một tiểu mỹ nhân mặc xiêm y màu trắng thuần, phía sau nàng có mấy người đi theo, trẻ có già có nhưng giữa những người này có hai người đang khiêng một chiếc cáng, trên cáng là một nữ nhân, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn liền biết đây chính là một người chết. Nhìn dáng vẻ không hề giống như đưa tang hoặc chuẩn bị khâm liệm nhập quan, cả đoàn người lộ vẻ bi thương, trên mặt tiểu cô nương đi đằng sau đầy vết thương, vô cùng chật vật.
Kỷ Uyển Diễm đi đằng trước, Cam ma ma cùng Từ ma ma theo sát phía sau nàng, Lâm Phàn cùng Mai Tường khiêng thi thể của Mai Mặc đi theo phía sau, Triêu Nhan lưng đeo chiêng, tay cầm kèn, thổi suốt dọc đường đi. Một đoàn người cứ thế mà đi, người người tụ tập chỉ trỏ, có người phát hiện các nàng đang đi về hướng nha môn, chắc là đi cáo quan. Thế là người này bảo người kia, mọi người nối đuôi nhau đi theo sau đoàn người của Kỷ Uyển Diễm, đến tận cửa nha môn.
Kỷ Uyển Diễm để cho Lâm Phàn đi đánh trống. Thông thường nếu không có cáo trạng, huyện nha phải đến giờ Thìn canh ba mới mở cửa. Lâm Phàn sức lớn, mặc dù ngày hôm qua bị thương, nhưng trong lòng uất nghẹn, tiếng gõ như rung chuyển đất trời, chưa đầy một lúc, trước cửa nha môn dân chúng tập trung đứng chật ních để xem náo nhiệt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận