Lâm thị nới với Kỷ Uyển Diễm: "Vãn vãn, nâng ca ca của con dậy."
Kỷ Uyển Diễm nghe theo, kéo Kỷ Hành đến trước giường Lâm thị, để hắn ngồi xuống mép giường, mặt đối mặt với mẫu thân, chỉ thấy Lâm thị cầm tay Kỷ Hành, nói:
"Ta cũng vậy, không cam lòng. Nhưng hết thảy. . . không gấp được. Nhưng nương cam đoan, thù của phụ thân con, bất kể có như thế nào, ta sẽ đều thay ông ấy báo thù."
Kỷ Hành nhấp môi định mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn vào cặp mắt sâu không thấy đáy nhưng lại sáng rõ của Lâm thị mà ngây ngẩn cả người, biểu tình của Lâm thị không giống như là nói giỡn, thần sắc cùng ngữ khí khi bà nói muốn báo thù thật giống như khi còn bé, Kỷ Hành ngã sấp xuống, Lâm thị đưa tay nâng hắn dậy, an ủi một câu: ngã sấp xuống không có sao, chỉ cần lại đứng lên thì tốt rồi.
Đều giống nhau khiến người an tâm.
Kỷ Hành cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu, Lâm thị nhìn hắn, lại nhìn Kỷ Uyển Diễm, sau đó mới nói thêm:
"Hôm nay không còn sớm, con trở về đi. Con đến từ cửa sau của Nguyệt Dao Uyển sao? Lúc đi ra, chú ý một chút. Quay trở về thư viện, đọc sách cho tốt, có việc ta sẽ bảo Vãn Vãn nói cho con."
Lâm thị nói xong những lời này, thần sắc giống như là hơi mệt một chút, mặc dù trong nội tâm Kỷ Hành rất lưu luyến, nhưng cũng biết chỗ này không phải nơi mình có thể ở lâu, hắn lén đi vào từ con đường tiếp giáp với mặt sau của Nguyệt Dao Uyển, hắn cũng biết kế hoạch của Kỷ Uyển Diễm, ngoại trừ để cho người trong phủ phối hợp cùng, hắn không có giúp đỡ được gì. Sáng nay, Kỷ Uyển Diễm mới phái người tới, nói cho hắn biết, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tối nay tới Nguyệt Dao Uyển liền có thể gặp được mẫu thân, hắn đúng hẹn mà tới, quả nhiên, không làm hắn thất vọng.
Sau khi quỳ xuống từ biệt Lâm thị, Kỷ Uyển Diễm đưa hắn rời khỏi, Kỷ Hành đi được hai bước, lại quay đầu lại, móc ra một chồng giấy từ trong ngực, đặt vào trong tay Kỷ Uyển Diễm, nói:
"Đây là tất cả tiền trên người ca ca, tất cả đều đưa cho hai người, dùng hết rồi ta lại đưa, ta đi theo bằng hữu mấy năm qua cũng làm được ít buôn bán, hai người không cần lo lắng về tiền, muội chiếu cố mẫu thân cho tốt, danh sách ta đưa cho muội cũng thu giữ thật tốt, bọn họ đều là người của ta, thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ hai người, muội tuổi còn nhỏ, trước kia ta sợ muội không hiểu chuyện, cho nên chỉ có thể vụng trộm để người tiếp tế ít đồ ăn và áo bông cho mấy người các muội, không dám đưa nhiều tiền cho muội và Từ ma ma, sợ khiến cho những độc phụ kia chú ý, nhưng hôm nay muội làm được một việc lớn như vậy, ca ca thật tâm vô cùng bội phục. Vốn không nên để muội một mình chăm sóc mẫu thân, nhưng ca ca bây giờ chưa thể ở bên cạnh hai người, muội cần phải để tâm hơn, bảo hộ mẫu thân đồng thời bảo vệ chính mình, những người kia xấu xa lắm, có biết không?"
Kiếp trước lẫn kiếp này Kỷ Uyển Diễm đều chưa từng nghe qua lời nói ân cần như vậy, nhất thời hốc mắt lại đỏ lên, lúc trước nàng cùng Từ ma ma sống ở Nguyệt Dao Uyển, mặc dù kham khổ, cho dù là tốt hay xấu, nhưng đúng là không có thiếu ăn thiếu mặc, hiện tại Kỷ Uyển Diễm mới biết được, nguyên lai là có Kỷ Hành âm thầm tiếp tế ở bên trong, mà nàng ở kiếp trước, rõ ràng một chút cũng không biết những...sự tình diễn ra ở đằng sau này.
Kỷ Hành giúp nàng lau nước mắt, nói:
"Đừng khóc, ca ca biết là làm khó muội, nhưng cũng không có cách nào, mùa xuân sang năm ta sẽ tham gia khoa cử, việc đỗ tú tài không phải là vấn đề, đến khi đó, ta sẽ nghĩ cách đưa hai người ra ngoài, trong khoảng thời gian này, muội cùng mẫu thân đều dưỡng thân thể cho thật tốt, ăn nhiều cơm một chút, nếu bên trong phủ cắt xén, thì bảo Từ ma ma cùng Cam ma ma lên phố mua đồ, Nguyệt Dao Uyển thông với đường ở bên ngoài, Cam ma ma mấy người đều biết những việc này, họ đều là người cũ hầu hạ mẫu thân, muội có khả năng không quá quen thuộc, nhưng họ đều là người tốt, muội có thể hoàn toàn tín nhiệm họ, nếu có việc thì nên thương lượng với họ."
Kỷ Hành ân cần dặn dò, Kỷ Uyển Diễm mỗi chữ mỗi câu tất cả đều ghi tạc trong đầu, cho dù nàng cũng hiểu chút ít sự tình, nhưng nàng không muốn cắt đứt lời Kỷ Hành, bởi vì thật sự đã quá lâu không có người quan tâm nàng như vậy.
Kỷ Hành mặc áo choàng liền mũ màu đen, cùng gã sai vặt đi theo thừa dịp ban đêm mà đi ra ngoài từ cửa sau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận