Tháng tư năm Nguyên Thuận thứ năm, Tô Nam Thừa lại lần nữa từ chối chuyện nhường ngôi.
Cùng lúc đó, trồng trọt ở các miền nam bắc cơ bản đã xong, quốc sách mới cũng đã dần dần được phổ biến ra.
Các nơi vận hành ổn định, biên ải phương bắc đến nay cũng đang khôi phục lại, Ngọc Môn quan cùng Trấn Thiên quan cũng đang gióng trống khua chiêng trên đà hồi phục.
Ngân sách quốc khố eo hẹp, nhưng các công trình vẫn phải tiếp tục thực hiện.
Phí Cưu lĩnh binh trú đóng ở Ngọc Môn quan, rốt cuộc cũng thực hiện được tâm nguyện trong lòng. Chỉ là Hồ tướng quân đáng thương không thể cứu chữa được, cuối cùng vẫn hy sinh.
Tô Nam Thừa tự mình dẫn người đi ra trăm dặm bên ngoài thành đón quan tài của ông ta, thân mặc đồ trắng, ôm linh vị ông hồi kinh.
Niếp tướng quân cũng phải hồi kinh nghỉ ngơi, đội ngũ ban đầu của Cẩm Sơn quan, bây giờ do thuộc hạ dưới trướng của Niếp tướng quân là Trương tướng quân chỉ huy, Tô Nam Thừa cũng phái Văn Hổ cùng mấy tướng quân khác tới.
Trục Châu và Đình Châu vừa lấy lại cũng không chậm trễ vụ xuân năm nay, Tô Nam Thừa cũng hạ lệnh, không cho phép kỳ thị những người Bắc Di vốn lưu lại ở lại trong thành.
Bọn họ nay đã là bách tính của Đại Nguyên, qua hai ba thế hệ nữa, bọn họ cũng sẽ dung nhập vào Đại Nguyên.
Người Bắc Di lại lần nữa nhắc tới chuyện hòa thân với công chúa, đồng thời long trọng tổ chức lễ sắc phong lên làm Vinh An Thái hậu.
Cách nhiều năm, Tô Kiều Nguyệt cuối cùng cũng có thể tự tay viết một bức thư gửi về kinh.
Những năm này, có Tô Nam Thừa cùng Phong thị chiếu cố, di nương của nàng Lưu thị vẫn khỏe mạnh như xưa, hơn nữa sức khỏe cũng không tệ.
Thư của nàng được đưa tới kinh thành, người thực sự kích động đến phát điên thật ra chỉ có Lưu thị, những người khác đại khái đều cảm khái một chút, ngoài ra cũng không quá kích động.
Đến nay Tô Kiều Nguyệt đối với Tô gia, đối với Tô Nam Thừa, đã không chỉ là một người thân, mà càng đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa khác. Cũng vì vậy mà địa vị của mẹ nàng ở Tô gia cũng càng cao, đến nay cho dù không có Tô Nam Thừa chiếu cố cũng sẽ không có ai dám bạc đãi bà.
Nguyên thuận năm thứ năm tháng sáu, hoàng đế lần thứ ba chính thức đưa ra đề nghị nhường ngôi, quần thần cũng đều rối rít khuyên bảo.
Lần này, Tô Nam Thừa rốt cuộc cũng đồng ý.
Trước lúc này, toàn bộ quân đội ở kinh thành và ngoại thành lân cận đều đã được gây dựng lại, ít nhất có thể bảo đảm Tô Nam Thừa đi tới bước đó, sẽ không xảy ra loạn lạc.
Trong kinh thành, Thành Phòng doanh, Bộ Binh doanh, Vũ Lâm vệ tất cả đều đã nằm trong tay hắn.
Sớm đã qua mấy lần sàng lọc.
Tô đại tướng quân, Định Tương Công, đại thần nhiếp chính Tô Nam Thừa, cuối cùng cũng bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Ngồi trên chiếc ghế rồng vạn người kính ngưỡng.
Bởi vì thay đổi triều đại trong hòa bình, cho nên trên mặt nổi cũng không có máu tanh hay bạo lực.
Tiểu hoàng đế giao ngọc tỷ đại biểu quyền lực của hoàng đế, kiếm của thiên tử cùng một số vật khác cho Tô Nam Thừa, cũng hoàn thành sứ mệnh của hắn ta.
Triều đại Đại Nguyên chấm dứt tại đây, tân triều của Tô Nam Thừa bắt đầu, tên lấy một chữ: Lễ. Đế hiệu của tân hoàng là Cần.
Long bào của hoàng đế đổi thành lễ phục mà quốc công có thể mặc, từ đó về sau, không còn tiểu hoàng đế nữa, thay vào đó là Hoài n Công.
Tô Nam Thừa ban thưởng cho một phủ đệ rất lớn, cũng là nơi tốt nhất trong kinh thành, hơn nữa hoàn toàn không ngăn cấm chuyện đi lại của Hoài n Công.
Hắn ta không có quyền vào triều, nhưng được hưởng thụ những đãi ngộ của Hoài n Công, ba đời sẽ không bị giáng tước. Ngày lễ ngày tết không cần tiến cung, thấy Tô Nam Thừa cũng không cần quỳ bái.
Dùng lời của Tô Nam Thừa chính là: Thuận đế mặc dù không thích hợp làm hoàng đế, nhưng cũng là chủ quân của ta, một đời một kiếp này y đều không cần quy bái ta.
Lời này, có người cảm thấy hắn quá mức thoải mái với Hoài n Công, nhưng càng nhiều người cảm thấy, đây là sự khoan dung nhân từ của tân đế, là chuyện tốt.
Thân thích họ hàng của tiền triều cũng có thể an tâm, nếu đến Hoài n Công cũng được đối xử như vậy, bọn họ cũng không cần phải sợ.
Tô Nam Thừa cũng không có nghe lời của những người khác, truy phong tổ phụ hắn làm hoàng đế, cũng không gia phong phụ thân hắn lên làm Thái Thượng hoàng.
Lão Thành Khang Công được phong vương, nay Thành Khang Công cũng được phong vương.
Còn những người còn lại trong Tô gia, nhà Tam thúc từ Bá tước thành Hầu tước, Tứ thúc cũng được phong hầu. Những năm này, Tô Anh Ngọc làm được rất nhiều chuyện, hoàn toàn gánh nổi tước vị này.
Nhị thúc không có gì nổi bật, phong làm hàm Bá, Tô Tường Thừa chết trận có một đứa con gái duy nhất được phong làm Quận chúa, được nuôi ở trong cung.
Phong Trúc Quân không nghi ngờ gì được phong làm Hậu.
Trầm Anh Nương phong quý phi, Đông Mai cũng phong làm Hiền phi.
Công chúa Bắc di vừa đưa tới phong làm Phi nhị phẩm, Lâm Từ Ý cũng giống như vậy được phong làm Phi nhị phẩm.
Đến nay hậu cung của tân đế mới chỉ có mấy người như vậy.
Đã có người dâng tấu, yêu cầu Tô Nam Thừa tuyển tú.
Tô Nam Thừa thương nghị cùng mấy vị đại thần thân cận một đêm sau đó quyết định tuân theo một chế độ cổ đại trước đây. Đó chính là thiên tử có chín thê tử.
Hắn sẽ không đổi luật thành như vậy, nhưng bản thân hắn cần tuân thủ chế độ này.
Cả đời này nhiều nhất chỉ được có chín nữ nhân, nếu như trong chín người có người bị bệnh qua đời hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không được tăng thêm nữa.
Có người vui mừng có người không vui, ít nhất là các võ tướng đi theo Tô Nam Thừa đều cảm thấy như vậy không tệ.
Dù sao mọi người đều từng gặp phải người háo sắc như An đế tiền triều, nay tân đế như vậy cũng rất tốt.
Tô Nam Thừa dùng ba năm, khiến những người của tiền triều không phục từ từ bị loại bỏ ra khỏi triều đình, quan viên địa phương cũng đều lưu loát thay một lần.
Lại dùng thời gian bốn năm, đo đạc lại đất đai cả nước, phân cho những người từ cửu thành trở lên.
Cũng không thể nói là toàn bộ, phép vua còn thua lệ làng, cho dù Tô Nam Thừa có lợi hại hơn nữa, một người cũng là khó mà thay đổi được thời đại.
Hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Đại Hoàng tử năm nay mười bảy được lập làm Thái tử, cũng định ra Thái tử phi, cũng chính là nữ nhi của Tưởng gia năm đó. Chính là con gái của Tưởng Nam.
Nay cô nương ấy lớn lên rất giống phụ thân nàng, có dáng vẻ của mỹ nhân mười phân vẹn mười.
Nhị Hoàng tử cũng thuận lợi quyết định lấy đích nữ của Lạc Xuyên Hiền.
Đến nay trong những thân thích của tiền triều còn có quyền thế, lại được hoàng đế tin dùng, cũng chỉ có một mình Lạc Xuyên Hiền.
Đại công chúa mà Tô Nam Thừa sủng ái nhất quyết định gả cho trưởng tử của Thích Mộng Đường, Thích Mộng Đường năm đó ít nhiều có hơi ngốc, nay đã là quan viên của Ngự Sử đài, lúc mắng người đúng là dũng mãnh vô địch.
Mà Lỗ Tử Khanh năm xưa có quan hệ không tệ với Tô Nam Thừa, nay làm chức Thứ sử tại Trục Châu, đã sớm không còn dáng vẻ thời còn trẻ nữa, đến nay làm cũng không tệ, thân là quan lớn nơi biên cương, cũng rất hợp cách.
Sau khi hắn trở thành hoàng đế, trời cao coi như nể mặt, liên tục trong mười năm cũng không xảy ra thiên tai gì lớn.
Trong triều thể chế rõ ràng, dân gian mưa thuận gió hòa, trăm họ đều nói Cần đế của triều Đại Lễ là một minh quân thiên cổ khó thấy.
Sau khi Tô Nam Thừa trở thành hoàng đế, từ từ suy nghĩ tới một số thứ ở dị thế, những thứ có thể sử dụng đều tìm đại thần tới thương nghị.
Dần dần làm ra một số thứ, cải thiện rất nhiều tới quốc kế dân sinh, càng khiến con dân trăm họ kính yêu.
Phong Hoàng hậu cũng là một vị Hoàng hậu được trăm họ kính yêu, nàng sáng suốt, đại nghĩa, tiết kiệm, nhân hiếu, thông minh, còn có thể khuyên can quân vương.
Ngay cả phi tần hậu cung của Cần đế danh tiếng cũng cực tốt.
Làm hoàng đế ba mươi sáu năm, hắn thành công dựng lên được nền tảng vững chắc cho hoàng đế hậu bối các đời sau, mới có mấy đời phồn thịnh hưng vượng sau đó.
Tô Nam Thừa đứng ở trên đài cao bạch ngọc, ngắm nhìn ra nơi xa xa.
"Trẫm thật sợ làm không tốt được ngôi vị hoàng đế này."
"Phụ hoàng, người đã là một bậc minh quân rồi." Đại công chúa ngẩng đầu: "Ngài là vị hoàng đế tốt nhất tốt nhất."
"Thật không? Tốt đến mức nào?" Tô Nam Thừa cúi đầu nhìn nha đầu mà mình sủng ái nhất.
"Nói lời thật lòng ạ? Nhi nữ không thể nói xưa nay khó cầu, nhưng mà phụ hoàng, ngài nhất định là vị hoàng đế mà bách tính kính yêu nhất cho tới nay."
Phải không? Phải.
Vậy là đủ rồi.
----
Hết
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận