Dịch: Hoangforever
Thứ mang cái tên đáng sợ “Tru ma thư tệ hại nhất” ấy, đối với cô gái, chính là phao cứu sinh cuối cùng, là con bài tẩy cuối cùng.
Cô đã đánh cắp được quyển Tru ma thư này từ guild mà mình từng thuộc về. Và cô tin chắc rằng, chỉ cần sử dụng nó… cô sẽ trả được mối thù của mình.
“Làm thôi.”
.....
Tầng 17 của Tháp, ở một nơi bí mật trong hẻm nhỏ không một bóng người.
Trong con hẻm sâu hun hút – nơi cấm kị mà chẳng có mấy ai lai vãng – cô gái dừng bước.
“Haa…”
Hít sâu một hơi trong làn mưa, cô ngước lên nhìn bầu trời.
Không biết có phải hiểu được tâm trạng của cô hay không mà bầu trời tầng 17 phủ đầy mây đen, mưa xối xả như trút.
[Một khi bắt đầu triệu hồi, sẽ không thể quay lại. Có thật sự muốn sử dụng ‘Tru ma thư tệ hại nhất’ không?]
Khi cô mở Tru ma thư ra và truyền ma lực của mình vào, một dòng chữ cảnh báo hiện ra trước mắt.
“Mình chuẩn bị sẵn cả rồi.”
Cô đã đọc đi đọc lại phần mô tả trong Tru ma thư này hàng chục, hàng trăm lần.
Gắn đến tận ba dòng cảnh báo, dùng nó chẳng khác nào một hành vi tự sát.
Nhưng dù vậy…
Ngay cả khi con ác quỷ được triệu hồi không làm theo ý cô, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.
“Mình còn gì khác nữa đâu.”
Thứ còn lại với cô, chỉ có mỗi quyển Tru ma thư này.
Cô đã mệt mỏi lắm rồi.
Không biết mình đã bị dồn đến bờ vực bao nhiêu lần, cứ tưởng rơi xuống rồi lại phát hiện bên dưới… vẫn là một vách đá khác.
“Đến mức này thì bỏ cuộc cũng đâu có gì lạ…”
Cô thầm nghĩ.
“Triệu hồi.”
Cô đáp lại dòng cảnh báo hiện ra trước mắt.
Ngay khoảnh khắc dòng chữ biến mất, quyển Tru ma thư đặt trên mặt đất bắt đầu rung lên bần bật.
Soạt…
Soạt…
Gió mưa quất mạnh, từng trang giấy bị lật loạn xạ, vậy mà lạ thay – giấy không hề bị thấm nước.
Quyển Tru ma thư rung lên như chiếc điện thoại để chế độ rung, rồi bách! – phát ra những tia chớp nhỏ lăn tăn trên bề mặt.
“Bảo là sẽ triệu hồi con ác quỷ đáng sợ nhất trong Tháp… Xem ra không phải nói suông. Ma lực của mình bị hút…”
Đang đưa tay về phía Tru ma thư, cô đột ngột trừng mắt.
“Đến rồi…!”
Là Hắc Ma Pháp Sư, mỗi lần triệu hồi ác quỷ cấp thấp đến trung cấp, cô đều có thể cảm nhận được cái khoảnh khắc “À, nó sắp xuất hiện rồi.” này.
Và bây giờ cũng vậy.
Bản năng mách bảo: thông qua Tru ma thư tệ hại nhất này, con ác quỷ kinh khủng nhất trong Tháp sắp được triệu hồi đến.
Cô chắc chắn như thế.
ẦM ẦM!
…ĐOÀNG!!
Chỉ là trùng hợp thôi chăng?
Ngay khoảnh khắc triệu hồi, một tia sét từ đám mây đen xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống quyển Tru ma thư, khiến cô gái hét toáng lên.
“Ááá!!”
Giật mình, cô nhắm chặt mắt lại. Cùng lúc, lưng cô đập mạnh xuống đất – đủ để cô hiểu ra rằng mình vừa ngã nhào ra sau.
Tiếng ù ù khó chịu vì sét đánh vang lên bên tai.
“…Xong chưa?”
Cô không biết việc triệu hồi đã thành công hay chưa.
“Chắc là được rồi… nhỉ?”
Thân người dính đầy bùn đất, cô gắng gượng chống tay ngồi dậy, nhìn về phía “thứ gì đó” đang xuất hiện trước mắt.
Rào rào…
Tiếng ù ù dần tan đi, nhường chỗ cho tiếng mưa rơi lại tràn vào thính giác.
“…Hả?”
Xen giữa tiếng mưa, vang lên không phải tiếng gầm của ác quỷ… mà là giọng người.
Cô gái chết lặng, chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên vừa xuất hiện trước mặt.
“Cái gì vậy? Tự nhiên…”
Với vẻ mặt hoảng hốt, cậu thiếu niên lia ngón tay vẽ một đường trong không trung – động tác y hệt những Climber khi kiểm tra tầng hiện tại của mình.
“Ơ? Tầng 17?”
Lúc đó cậu mới phát hiện ra cô, người đang đứng đực người ra với cái miệng hé mở.
Cậu nhìn cô, mặt không tin nổi, lắp bắp:
“Ng… người?”
“Là… người ạ?”
“Là người thật á? Không phải mơ… Không giống mơ chút nào. Cũng không giống Thử thách nữa. Không phải, không phải… Gì thế này? Là… là người thật hả?”
Cậu lảm nhảm một hồi như miệng bị líu lại, rồi hỏi lại lần nữa:
“Ơ, tức là… cô là người thật đúng không? Đúng không?”
Cô gái mới lắp bắp được:
“Dạ… vâng?”
Cậu lại hỏi:
“Đây… không phải tầng 77 đúng không? Nghĩa là… đúng như cửa sổ hiện lên… đây là tầng 17 thật ấy à? Đúng không?”
Tầng 77?
Ngay cả những Ranker dẫn đầu Tháp hiện giờ cũng chưa ai vượt qua được tầng 50, thế mà… cậu ta đang nói cái gì vậy?
“Làm ơn bảo là đúng đi! Xin đó!!”
“Đ… đúng rồi.”
Không hiểu gì mấy về câu hỏi của cậu, nhưng nghe giọng gào lên đầy tuyệt vọng, cô gái giật mình đáp:
“Đây là tầng 17.”
“Ôi Chúa ơi!!”
Cậu thốt lên, giọng nghẹn nghẹn như không biết nên vui mừng hay uất ức trước.
“Trời ạ! Là người thật này!!”
“Khụ… hức! Huhu!!”
Con ác quỷ “đáng sợ nhất Tháp” được triệu hồi từ Tru ma thư tệ hại nhất, thế quái nào lại là… một thằng nhóc đang cắn chặt môi dưới, lấy tay áo dụi dụi mắt mình.
[Seon Yoo-jin]
[Level: 10]
Vẫn chưa kịp đứng hẳn dậy, cô gái nhìn dòng chữ lơ lửng trên đầu cậu thiếu niên, khẽ hỏi:
“Anh… từ đâu đến vậy?”
“Khụt khịt…”
Yoo-jin hít mũi, gương mặt như vừa trải qua hết thăng trầm cuộc đời, uể oải đáp:
“…Từ trên.”
“Dạ?”
“Trên đó. Phía trên.”
Cậu từ tốn giơ ngón trỏ trái lên… chỉ thẳng vào bầu trời đầy mây đen.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận