“Ồ? Là con này à?”
[Chuột nước thối]
[Cấp độ: 15]
Thân con chuột bị bùn đất và nước bẩn dính chặt, phía sau lại mọc thêm cái đuôi như cá – một dạng đột biến.
Đó chính là “chuột nước thối” – thử thách bắt buộc phải vượt qua để đi từ tầng 16 lên tầng 17.
“Vâng, đúng nó đó.”
Không phải lùng sục khắp cống rãnh, thế mà Yujin chỉ thò tay vào đám nước đen ngòm đã lôi tuột nó lên như bắt cá… Seo-rin nhìn thấy cảnh đó thì chết lặng.
Mất vài giây mới kịp phản ứng, cô xác nhận lại:
“Đúng là con chuột của tầng 16 đó ạ.”
“Đùa chứ, trông cũng không ghê tới mức đó nhỉ? Nhìn cái này mà ngất xỉu thì lên trên định sống kiểu gì?”
Yujin khúc khích cười, lẩm bẩm một câu. Seo-rin chỉ cố tình lờ đi.
“Này guide, đã có ai thử… nấu nó ăn chưa?”
Cô vốn định hạn chế hỏi han, trả lời hay tranh luận với Yujin ở mức thấp nhất có thể.
Nhưng chưa đầy một phút, cô đã không chịu nổi.
“D… dạ? Ăn… ăn ạ?”
Cô hoảng hốt lặp lại lời cậu.
“Nhìn phản ứng là biết chưa ai thử rồi. Trông cũng có vẻ ngon mà… phần thân chuột thì thôi, chứ cái đuôi này nhìn là thấy ăn được rồi ấy chứ?”
Cô cứng họng.
“Không… tại sao… lại ăn cái đó chứ? Nó toàn độc là độc!”
“‘Tại sao ăn’ á? Sao không hỏi luôn ‘tại sao phải sống’ đi?”
“Hả…?”
“Đương nhiên là ăn để sống rồi. Trong kho không còn ổ bánh mì nào thì cũng phải ăn tạm thứ này chứ, không thì chết đói à?”
Yujin nói vậy không phải để khoe mình đã từng xuất phát từ tầng 100, suýt chết đói bao lần.
“Với lại… bây giờ em đang luyện kháng độc còn gì. Chưa lên cấp 2 đúng không? Đúng chứ?”
…Khoan?
Đừng nói là—
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Seo-rin.
“Thật ra, vừa bị ngộ độc vừa hoạt động cũng giúp tăng kháng độc. Nhưng nếu muốn nhanh hơn thì có cách khác. Khà khà.”
Đúng vào giờ ăn tối, nếu bọn họ không kịp tới khu an toàn của tầng 16… thì rất có thể con chuột nước thối đang lủng lẳng trong tay Yujin sẽ…
“Đúng, em nghĩ đúng đó.”
Con chuột nước thối bị nắm đuôi treo lơ lửng, quẫy đạp điên cuồng để thoát khỏi tay Yujin.
Chụt… chụt chụt…
Mỗi lần nó vùng vẫy trên không, mùi hôi bốc ra lại càng nặng, đủ khiến má Seo-rin phồng lên thêm lần nữa.
“Lên được cấp 2 chưa?”
“R… rồi ạ…”
May mắn là trước khi tới giờ ăn, cả hai đã vào được khu an toàn của tầng 16.
“Tiếc thật. Thế là mất cơ hội thưởng thức món mới rồi.”
“Phù…”
Nhìn cái mặt nhẹ nhõm của cô, Yujin cũng không nỡ nói thêm chuyện… chuột nướng.
“Ờ, cũng nên tự nhận thức là khẩu vị mình hơi… bất thường, Yujin ạ. Đừng nghĩ linh tinh. Người thường mới là bình thường. Mày mới là đứa lạ.”
Cậu tự mắng mình trong lòng, rồi quay sang hỏi Seo-rin:
“Thể lực sao rồi? Cần thêm một bình nữa không?”
Ý là bình hồi phục thể lực mà Yujin đã mua ở cửa hàng cơ bản tầng 17.
“Không ạ. Dù còn chưa tụt quá nửa, nhưng đã vào khu an toàn rồi, không cần dùng thêm đâu.”
Seo-rin luyện kháng độc nên vẫn cố tình di chuyển trong tình trạng thể lực bị gặm nhấm.
“Nhờ anh mà em còn sống.”
Nếu chỉ dựa vào đặc tính kháng độc mà cô tự cày được, chắc chắn cô không trụ nổi.
Cô còn phải nhờ tới “Ơn phúc của ác linh”, một đặc tính tạm thời mà Yujin cho, mới sống qua được tầng này. Seo-rin cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn anh.”
“Anh đã thuê guide rồi thì giúp được gì sẽ giúp thôi.”
“Dù vậy… em vẫn nghĩ đi đường vòng hai ngày sẽ đỡ hơn nhiều.”
Cô vẫn thấy phần thượng vị nhói đau mỗi lần nhớ lại số lần mình nôn dọc đường.
“Dù sao cũng đi qua rồi, coi như thành tích để tự hào đi. Tiện đây anh hỏi luôn, có đường tắt nào không?”
“Đường tắt… nhanh hơn ạ?”
“Đã có đường vòng cho an toàn, thì hẳn cũng có đường tắt cho người vội chứ? Giờ tụi mình đang định xuống tầng 5 mà, nếu có đường tắt thì đến đó sẽ nhanh hơn.”
Seo-rin há hốc miệng, không trả lời được. Nhưng với Yujin, sự im lặng đó đã là câu trả lời.
“Có đúng không?”
“Không ạ.”
“Dẫn đường đi.”
“Không có.”
“Có mà?”
Seo-rin mím môi, im luôn.
“Đường tắt đó còn khó hơn tầng 100 à? Nếu thật sự khó tới mức đó thì anh bỏ, không ép đâu.”
Tuy cô chưa từng đi tới tầng 100, nhưng so sánh như vậy thì…
“…Không khó hơn tầng 100, chắc chắn vậy.”
Nghe câu trả lời đó, Yujin chỉ nhún vai:
“Nếu là đường tắt nguy hiểm đến mức mất mạng thì anh cũng phải cân nhắc. Anh khổ sở trên kia như thế rồi, không muốn chết lãng xẹt ở dưới này đâu.”
Cô nhớ lại cảnh Yujin từng bóp chết một tên truy sát do guild cử xuống chỉ bằng lực tay, trong lòng tự nhủ: ít nhất mạng anh ta chắc không dễ toi đâu.
“Thật ra… em thấy em mới là đứa không chịu nổi.”
“Đường tắt đó có cái gì? Thử thách? Bẫy? Trạng thái bất lợi?”
“Ờ… cả ba ạ?”
“Em nói cụ thể ra đi. Biết rõ có cái gì thì anh còn ‘ước lượng báo giá’ được.”
Yujin tự nói thì hơi ngượng, nhưng cậu tự tin nhất ở khoản “báo giá” rủi ro kiểu này.
Nếu không biết đánh giá, chắc chắn cậu đã chết từ lâu chứ không phải sống sót từ tầng 100 tới giờ.
“Thì là…”
Ục…
Seo-rin đang định nói thì bỗng ôm bụng. Tiếng sôi bụng réo lên lần nữa.
“Cũng phải, trên đường xuống em nôn… hai mươi chín lần lận mà. Đói là đúng.”
“Ơ… em ạ?”
“Hử? Em không đếm à? Anh tưởng em còn đang ghi chép cơ đấy.”
…
Người đàn ông này…
Thật sự là biến thái à?
Đến số lần người ta nôn mà cũng ngồi đếm?
“Giờ ăn món gì sang trọng thì không được rồi, chắc nấu cháo là hợp. Khu an toàn tầng 16 chắc không có dân thường đâu nhỉ… Em có chỗ nào quen không?”
Yujin liếc quanh khu an toàn tầng 16 rồi quay sang hỏi. Nhưng Seo-rin vẫn còn choáng vì thông tin vừa rồi, chưa trả lời ngay được.
“Guide?”
“À, à… không ạ. Khu an toàn tầng 16 hôi quá nên không có dân thường sinh sống đâu…”
“Vậy… dùng thịt chuột nước cho bữa tối nhé?”
“H–Híc?!”
Vừa nghe thấy chữ “thịt chuột nước”, mặt Seo-rin lập tức tái mét.
“Haha, anh đùa thôi. Nhịn thêm vài bữa cũng không chết. Nhanh vượt tầng rồi xuống dưới kiếm cái ăn tử tế.”
Câu “nhịn thêm vài bữa cũng không chết” làm cô hơi chột dạ, nhưng đành chịu.
“Dạ… vâng…”
Câu trả lời của Seo-rin, thật ra… từ đầu đã được quyết định rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận