Giống như con người anh ta — vừa có khí chất, vừa xa cách.
Không biết khoảng cách giữa cô và anh ta có xa như bầu trời kia hay không.
Nhắm mắt mở mắt, sáng tối thay nhau, nhưng dãy số trên tấm séc vẫn chân thực.
Chung Dung… giữa anh ta và Chung Dung là mối quan hệ gì?
Cô không nghĩ đó là quan hệ nam nữ. Ứng tiên sinh hơn Chung Dung nhiều tuổi là một chuyện, hơn nữa Chung Dung mới mười tám, hoàn toàn không có điều kiện để quen biết một nhân vật tầm cỡ như vậy.
Vậy rốt cuộc là gì?
Hôm sau, Đường Quán Kỳ ra ngân hàng đổi séc, vừa đến cửa thì chạm mặt Tằng Phương mới về.
Bà ta đánh bài suốt một đêm, mí mắt lơ mơ, bỗng nhiên lên tiếng quan tâm:
“Học phí vẫn chưa đóng phải không?”
Đường Quán Kỳ khựng lại một chút khi đang đi giày, còn Tằng Phương thì ngáp một cái, giọng dửng dưng:
“Không cần tôi nhắc chứ? Hôm nay, con trai út nhà họ Hà có trận bóng rổ, toàn sinh viên Đại học Hồng Kông cả đấy. Cái gì cần quan tâm, cần đưa nước thì làm cho ra dáng một chút, bằng không thì tiền học phí của cô, tôi sẽ không đóng đâu.”
Đường Quán Kỳ quay lưng về phía bà ta, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Tằng Phương tháo đôi giày cao gót, đổi sang dép lê:
“Cô đừng nghĩ nuôi cô là chuyện đương nhiên. Số tiền ít ỏi mà cha cô để lại đã tiêu hết từ lâu rồi.”
Đường Quán Kỳ vẫn quay lưng lại, chỉ thấy bà ta ngày càng buồn cười.
“Dù Hà Độ Quy từng là vị hôn phu của Dung Dung, nhưng Dung Dung vẫn còn nhỏ. Cô mới là người phù hợp hơn. Nhà họ Hà từng có ân với nhà họ Chung, nếu sau này nhà họ Chung phát đạt rồi lại phủi bỏ mối hôn ước này, người ngoài sẽ bàn tán không hay.”
Nói một hồi, Tằng Phương mới hài lòng, quay vào phòng ngủ tiếp.
Chỉ còn lại Đường Quán Kỳ lặng lẽ đi giày rồi ra ngoài.
Cô đến ngân hàng đổi séc, chưa ra khỏi cổng bao xa thì đã nhận được tin nhắn báo tài khoản được chuyển vào đúng hai trăm nghìn.
Ngoài trời nắng ấm, cơ thể tưởng như đã mục ruỗng của cô dường như cũng ấm lại.
Không xa đó có quầy bán kem hiệu Regal, trước nay cô chưa từng nỡ tiêu một đồng cho những thứ xa xỉ như vậy, nhưng hôm nay phá lệ mua một cây, đứng ở hành lang trên cao tại bến cảng Trung Hoàn, vừa ăn vừa để gió biển lùa qua.
Vừa ngọt vừa ngấy.
Thì ra cũng chẳng ngon như tưởng tượng.
Năm tám tuổi, khi mẹ chỉ mua kem cho Chung Dung mà không chịu mua cho cô, cô đã khóc đến cạn nước mắt vẫn không được. Từ đó đến tận năm hai mươi tuổi, cô chưa từng ăn lại một que kem nào.
Bên dưới, hàng dài du khách vẫn xếp hàng chờ mua kem Regal. Xa xa, cảng Victoria trải rộng vô tận.
Khi nhân viên ngân hàng vừa rồi đưa mẫu đơn và yêu cầu ghi nguồn tiền, cô hoàn toàn có thể viết là “học bổng hỗ trợ học phí”, nhưng cô cố tình viết: giao dịch hạt óc chó chơi tay.
Cô muốn có một số điện thoại của Ứng Đạc.
Không thể ngồi chờ, cô phải chủ động nắm lấy cơ hội duy nhất này.
…
Cùng lúc đó, trong tòa nhà của một công ty đầu tư tài chính.
Mạch Thanh đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ ngân hàng, cô nhấc máy:
“Alô, xin chào.”
“Vâng, tôi là thư ký của Ứng tiên sinh.”
Cô hơi ngạc nhiên:
“Giao dịch… hạt óc chó chơi tay?”
Người ở đầu dây bên kia khẳng định, giọng lễ phép:
“Đúng vậy, đối phương ghi nguồn tiền là như thế. Cô có nhớ ra không?”
Mạch Thanh chắc chắn chưa từng nghe qua.
Ứng tiên sinh chưa bao giờ mua loại hạt đó.
Chẳng lẽ có người nhặt được tấm séc của Ứng tiên sinh?
Nếu phần “hoặc người cầm séc” ở phía sau mục ký phát không bị gạch bỏ, thì bất kỳ ai nhặt được cũng có thể đem đổi.
Có lẽ người nhặt được không biết ghi gì nên mới điền “giao dịch hạt óc chó chơi tay”.
Dù sao loại đồ này chỉ có người am hiểu mới biết giá trị, giá cả lại hoàn toàn phụ thuộc vào lời người bán. Một đôi hạt óc chó vốn chỉ tốn mười đồng, nếu được chà bóng mấy chục năm thì bán mười vạn cũng không thành vấn đề.
Ngay cả người nghèo cũng có thể “hợp lý hóa” lý do mình có được một khoản tiền lớn.
Mạch Thanh hỏi tiếp:
“Làm ơn cho tôi biết tên người đổi séc.”
Đối phương trả lời:
“Đường Quán Kỳ.”
Nghe cái tên đó, cô lập tức hiểu ra.
Thảo nào — người này chính là cô gái hôm qua vừa ở trong phòng Tổng thống nơi boss của cô thường ở.
Mạch Thanh giữ giọng tự nhiên:
“Phiền anh cho tôi số điện thoại của người này để tôi xác nhận.”
Đối phương đọc một dãy số, Mạch Thanh ghi lại:
“Cảm ơn anh.”
Bên kia nói không có gì.
Cúp máy, Mạch Thanh lập tức gọi đến số đó.
Chuông điện thoại của Đường Quán Kỳ vang lên, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Cô nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nữ mang theo nụ cười:
“Đường tiểu thư, tôi là trợ lý của Ứng tiên sinh, hôm qua chúng ta đã gặp.”
Đường Quán Kỳ bất giác ngẩng mắt nhìn sang bờ bên kia.
Cô biết mình đã thành công — đã tìm được một con đường để tiếp cận Ứng Đạc, dù chỉ thông qua trợ lý của anh ta.
Nhưng cô tin rằng, mình chắc chắn còn có cách khác để tiến gần hơn đến Ứng Đạc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận