Ánh mắt anh thản nhiên, điềm tĩnh.
Thì ra là vậy.
Tim cô như chợt rơi vào khoảng không.
Có những thứ, sinh ra đã có thì sẽ mãi có, còn không thì suốt đời cũng chẳng thể có được.
Cô cũng mong mình có một người trưởng bối như thế, nhưng tiếc là cô chỉ đơn độc tồn tại trên thế giới này.
Từ khi bà ngoại mất, sẽ không còn ai đau lòng hay che chở cho cô nữa.
Thấy cô gái nhỏ hơi lặng đi, Ứng Đạc dịu giọng hỏi:
“Sao vậy, từng xung đột với Chung Dung à?”
Cô lắc đầu, gõ một dòng chữ:
“Chỉ là… em ghen tỵ vì mami của Chung Dung rất thương cô ấy, trưởng bối cũng đối xử tốt với cô ấy.”
Chung Dung thật hạnh phúc.
Ứng Đạc trước nay chưa từng gặp ai thật sự đơn độc đến vậy, cũng không có thói quen an ủi người khác — vốn chẳng ai dám kể những chuyện buồn để mong anh an ủi.
Nhưng cô gái này lại nói ra, không hề có cảm giác than vãn hay cầu thương hại. Trong đôi mắt như đá mắt mèo có cảm xúc, nhưng nhiều hơn vẫn là vẻ lãnh đạm, khiến người ta bất giác muốn che chở.
Có sự không cam lòng, có cả bất lực, nhưng không hề yếu đuối vụn vỡ.
Đường Quán Kỳ cầm lại điện thoại, gõ mấy chữ.
Ứng Đạc đã chuẩn bị sẵn lời an ủi, nhưng không ngờ khi cô đưa màn hình về phía anh, trên đó lại là:
“Anh có biết chơi cờ vây không?”
Ngoài dự đoán, anh nhìn cô, khóe môi khẽ hiện ý cười:
“Biết một chút.”
Đôi mắt cô sáng rực:
“Vậy em có thể chơi với anh không?”
Anh gật đầu:
“Được.”
Cô gửi cho anh một đường link trên WhatsApp.
Anh mở ra, là một ứng dụng cờ vây.
Không ngờ cô lại nghĩ ra cách này.
Tên phòng hiển thị “Phòng cờ Quán Kỳ” — là do chính cô thiết kế.
Anh nhấp vào, cô chọn cầm quân trắng, vừa vào đã mang vẻ kiêu ngạo ấy.
Anh cố ý nhường, những nước đầu đánh khá tùy ý, không theo quy luật.
Nhưng không ngờ, kỹ thuật cờ của cô khác hẳn anh tưởng — bình tĩnh, có phong thái tướng lĩnh, nước đi sắc sảo, vững vàng.
Lâu rồi anh chưa gặp đối thủ có thể so kè ăn ý như vậy. Từ sau khi bà Tằng mất, không ai còn mang lại cho anh cảm giác mây tụ gió dâng khi đối cờ.
Vào giữa ván, ngay cả anh cũng phải dừng lại để suy nghĩ.
Đường Quán Kỳ ngẩng nhìn anh, rèm cửa mở rộng, ánh sáng tràn vào. Anh chỉ hơi nheo mắt, sống mày cao đổ bóng xuống, như dựng một tán che nắng cho đôi mắt, khiến anh chẳng hề e dè ánh sáng, mà ngược lại, những đường nét gương mặt càng thêm rõ ràng, lập thể.
Một tay chống nhẹ vào gò má, một tay cầm điện thoại, dáng vẻ thư thái lười nhác.
Do nhường quá nhiều từ đầu, giờ anh không thể xoay chuyển thế cờ. Anh không gượng ép, tùy ý hạ một quân, hệ thống lập tức báo cô thắng.
Anh nhìn sang, thấy cô mỉm cười dịu dàng. Hàng răng trắng nhỏ đều tăm tắp, gương mặt trái xoan dưới nắng mang vẻ rực rỡ và dịu dàng, như trăng non treo dưới mái hiên.
Cô nhập chữ vào khung chat của phòng cờ:
“Ứng tiên sinh, anh chơi cờ cứ như… tra nam ấy, lúc thì đi nước này, lúc thì chạy sang nước khác, làm em đoán không ra.”
Cô nói chuyện nam nữ ngay trước mặt anh, nhưng giống hệt một đứa trẻ nhắc đến mấy câu chuyện nghe lỏm được của người lớn, chứ chưa hề có trải nghiệm thực tế.
Anh như có thể nhìn thấu suy nghĩ ấy, nhưng vẫn thản nhiên:
“Phiền em chịu đựng rồi.”
Cô thấy vành tai mình như nóng lên, nhìn anh một thoáng rồi cúi đầu gõ tiếp:
“Ứng tiên sinh, em thắng rồi… Vậy em có thể đưa ra một yêu cầu không?”
Anh ngước mắt:
“Yêu cầu gì?”
Cô mím môi, cúi đầu, vành tai càng nóng, gõ một hàng chữ:
“Em có thể… nắm tay anh không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận