Đế giày đỏ rực, tươi và chuẩn sắc, như vầng dương rực lửa đang mọc lên.
Giống hệt con người cô, kiên cường và tràn đầy sức sống, dáng vẻ uyển chuyển, trẻ trung. Mỗi khi nhìn thấy cô, người ta lại không tự chủ mà mềm lòng – có lẽ đó là khao khát dành cho tuổi trẻ.
Nhưng Ứng Đạc không nghĩ vậy. Anh từng gặp vô số cô gái trẻ, không ít người trong số đó nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nhưng Đường Quán Kỳ thì khác.
Anh sẽ không kiềm chế được mà tự hỏi, liệu cô có cần đến sự giúp đỡ của mình không. Anh cũng không kiềm chế được mà để ánh mắt dừng lại trên người cô.
Có thể vì cô quá xinh đẹp, có thể vì sức sống mãnh liệt nơi cô khiến anh bị cuốn hút, cũng có thể vì tình cảm của cô vừa nồng nàn vừa nhiệt huyết, mang nét tươi mới của tuổi trẻ – khiến những tâm hồn khô cằn, chết lặng như được tưới mát.
Hoặc là vì sự thông minh khác biệt, bởi anh thích những người biết nắm giữ vận mệnh của mình, dám mạnh dạn tranh giành thứ họ muốn. Tính cách này vốn hiếm, mà cô gái ấy lại kiêu hãnh vô cùng, khiến người ta càng thêm trân trọng.
Cô gái ấy trẻ trung tràn đầy sức sống, cơ thể cô ấm áp, trái tim cô cũng vậy.
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, người hầu đứng bên ngoài cánh cửa bình phong chạm trổ, cúi người nói:
“Tiên sinh, bánh lá dứa.”
“Vào đi.”
Ứng Đạc thu lại suy nghĩ, lúc này mới nhận ra mình vừa mải nghĩ về cô gái kia.
Nhưng anh bình thản chấp nhận sự dao động đó, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tro hương rơi lất phất theo gió, ngoài cửa sổ, cành cây khẽ đung đưa lười nhác.
Người hầu bưng một đĩa bánh lá dứa màu xanh nhạt mới làm, bước vào vùng ánh sáng.
Chiếc đĩa gốm men rạn chế tác tinh xảo bày bánh ngay ngắn, tinh tươm chẳng khác gì món ăn trong nhà hàng Black Pearl, nhìn qua khó đoán được xuất xứ.
Bánh xanh và trắng xếp thành từng lớp. Anh nhớ từng thấy bà cụ vừa tính sổ vừa cầm nĩa ăn, còn gọi anh lại khoe là cháu gái bảo bối tặng.
Lúc đó anh bật cười, trong lòng không khỏi tò mò về cô cháu gái ấy.
Ứng Đạc cầm đôi đũa dài, gắp một miếng bánh lá dứa.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh lại cúi mắt nhìn chồng bánh trong đĩa.
Tháp hương bách xù tỏa làn khói ngược, chảy theo đường cong uốn lượn của lư hương, như một dòng suối sương lạnh mờ ảo.
Bóng nghiêng của anh trên bình phong thoắt ẩn thoắt hiện, dáng vẻ bình thản nhưng như đang trầm ngâm.
Chốc lát.
Anh ấn nút gọi trên bàn:
“Bảo người đi hỏi xem tiệm bánh này có đổi công thức hay đổi thợ không.”
Quản gia lập tức trả lời qua bộ đàm: “Vâng.”
Cùng lúc đó, Đường Quán Kỳ đang ở trường.
Từ khi gia nhập đội cổ vũ, mọi người đều quan tâm chăm sóc cô – một là vì cô không thể nói chuyện, tính tình trầm lặng, dịu dàng như em gái ngoan.
Hai là vì Đường Quán Kỳ thực sự khiến người ta thấy dễ chịu. Dù đứng ở vị trí trung tâm, cô vẫn khiến mọi người cảm thấy đó là điều xứng đáng, chẳng hề tạo áp lực hay đe dọa. Cô luôn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ để cô có cơ hội đứng ở trung tâm lần nữa, điều đó khơi dậy lòng thương cảm của các cô gái.
Biến bất lợi thành lợi thế, ai cũng sẵn lòng đưa cô đi cùng. Có người còn nói chiều nay sẽ giúp cô chuyển nhà.
Cả nhóm cùng vào thư viện tự học. Lúc một cô bạn trong đội đi vệ sinh trở về, nói rằng trong nhà vệ sinh có một phong bì, bên trong là ba nghìn đô la Hồng Kông và một mảnh giấy ghi: “Mượn mệnh mười năm.”
Sắp đến trưa, mọi người thu dọn đồ đạc, chậm rãi đi ra hành lang. Nhưng Đường Quán Kỳ lại bước vào nhà vệ sinh.
Ở bồn rửa tay, cô tìm thấy phong bì đó, mở ra, quả nhiên có ba nghìn.
Là người theo chủ nghĩa duy vật, cô đổ tiền ra, bỏ vào túi, còn phong bì thì vứt vào thùng rác.
Khi cô đeo túi bước ra ngoài, ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt, vẻ bình thản không chút dao động.
Nếu tin thì là thật, không tin thì cũng có ba nghìn.
Nếu thật sự tính, từ nhỏ đến giờ, số lần cô nhặt được như vậy đủ để “nợ” mạng mình hơn hai trăm năm.
Có thời gian, cô nghèo đến mức thê thảm, mặc quần áo thủng lỗ, giày mòn đế rách, không có tiền mua bút, phải mượn bút bạn cùng lớp đến mức họ phát chán. Khi bị viêm phổi, Tằng Phương cũng chẳng đưa đi khám, cô phải tự đến bệnh viện, trong lòng hèn mọn mong có ai thấy mình đáng thương mà khám miễn phí.
Không ngờ ông trời không tuyệt đường sống – trong nhà vệ sinh, cô tìm thấy phong bì “mượn mệnh”.
Thế là sau đó, cô thường xuyên lên tầng ICU của bệnh viện, vừa hổ thẹn vừa tủi nhục mà lén tìm xem nhà vệ sinh có phong bì nào không.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận