Hai người xách theo một đống túi mua sắm, cố tình đi ngang qua Đường Quán Kỳ, giống như mọi lần trước.
Chung Dung thường chỉ nửa tháng đã kêu hết giày mang, Tằng Phương lại lập tức mua cho cô ta cả đống. Còn Đường Quán Kỳ, hồi tuổi dậy thì, một đôi giày mang suốt hai năm, năn nỉ Tằng Phương mua cho một đôi mới nhưng bà ta không chịu. Mãi đến khi giày mòn làm chân chảy máu, bị hàng xóm nhìn thấy, Tằng Phương mới miễn cưỡng mua cho một đôi.
Giờ đây, Đường Quán Kỳ không còn phản ứng mạnh như trước, cũng không lặng lẽ trở về phòng rơi nước mắt nữa.
Cô đã quen, và đã chấp nhận rằng — mẹ ấy không phải mẹ của cô.
Mẹ ấy là của Chung Dung.
Về sau, cô sẽ mặc kệ Tằng Phương ra sao, bởi Tằng Phương đã lựa chọn rồi.
Đường Quán Kỳ quay về phòng. Cô chưa ăn tối, nhưng cũng lười chuẩn bị. Bánh lá dứa mua hôm qua ở Bắc Giác, cả hộp vẫn còn ít, cô vừa làm bài luyện CFA (Chứng chỉ Phân tích Tài chính) vừa ăn tạm cho qua bữa.
Ra ngoài thì thấy Chung Dung đang ngồi bên bàn ăn yến sào. Thấy cô, Chung Dung bỗng cất giọng:
“Còn lại chút nước, muốn ăn không? Đồ quỷ đói?”
Chung Dung cười ngọt, hơi nghiêng bát cho cô nhìn.
Cô đã không còn là “quỷ đói” nữa, nhưng Chung Dung vẫn lấy đó làm trò giễu cợt.
Tằng Phương chưa từng cho cô tiền ăn sáng, nên từ thời cấp hai cô đã bị đau dạ dày vì đói. Cô từng xin Tằng Phương đưa tiền hoặc làm thêm phần cho mình.
Hôm sau, vẫn không có phần của cô. Tằng Phương chỉ làm bánh rán cho Chung Dung. Chung Dung không ăn nhân đậu đỏ, liền ném xuống đất.
Cô nhặt lên ăn, mặc cho Chung Dung cười nhạo như chó, như quỷ đói đầu thai.
Cô chỉ cúi đầu, ăn từng miếng lớn.
Dạ dày cô như bị lửa đốt, axit dạ dày trào lên bỏng rát, cơn đói đến mức bụng trống rỗng chìm xuống để lại cảm giác khắc sâu không quên. Cô thà vứt bỏ tự tôn chứ không muốn bị đói thêm lần nào.
Không có tiền, sống nhờ nhà người khác, thì chẳng có cái gọi là tôn nghiêm.
Cô nhất định sẽ không bao giờ làm người nghèo nữa.
Tuyệt đối không.
Vì vậy, ngay khi đủ 15 tuổi — độ tuổi luật pháp cho phép làm thêm — cô lập tức đi làm. Cô chọn học tài chính, không phải vì ngành này dễ kiếm nhiều tiền ngay.
Mà bởi cô muốn có tầm nhìn kinh tế cao hơn, muốn ra đòn chính xác hơn, nhạy bén hơn.
Giờ đây, nhìn Chung Dung nghiêng bát về phía mình, điều đầu tiên cô nghĩ đến lại là — yến sào đó là do Ứng tiên sinh mua.
Tại sao Ứng tiên sinh lại chăm sóc Chung Dung?
Chung Dung thấy ánh mắt cô dừng lại, còn tưởng cô đang ghen tỵ, liền bật cười:
“Muốn thì cho ăn, đừng có nhìn chằm chằm như thế.”
Đường Quán Kỳ chỉ coi cô ta như kẻ khờ khạo, rồi quay về phòng.
Còn bốn ngày nữa, cô sẽ chuyển đến ngôi nhà nhỏ của riêng mình.
…
Sáng hôm sau, tại biệt thự đơn lập ở khu Nam Thọ Thần Sơn, ánh nắng xiên nghiêng chiếu vào ôn các mang phong cách vườn Giang Nam.
Ngoài cửa sổ rộng là rặng tùng bách, bốn phía là khung cửa sổ dài và hẹp kiểu cổ, trong suốt như tranh cổ điển Trung Hoa. Trên bình phong, bức họa lụa mờ ảo hắt bóng người phía sau.
Trong gian ôn các bốn mặt mở cửa, một người hầu quỳ ngồi, cúi đầu châm nén trầm bách, hương thơm thanh khiết như lạc vào chốn núi rừng.
Mạch Thanh cầm điện thoại, báo cáo với Ứng Đạc:
“Bên Ứng Huy gửi tin nhắn, nói rằng ngài mất Viên Chân rồi thì dù lần này không chết, cũng sẽ bị lột một lớp da, khỏi cần giả vờ như không có chuyện gì..”
Cô cẩn trọng ngẩng mắt, dùng khóe mắt quan sát sắc mặt của boss.
Ứng Đạc chỉ nhấc ấm trà tử sa, rót thứ trà hoa sen trắng, đôi môi mỏng khẽ động, giọng thản nhiên:
“Chỉ là một lớp da chết thôi.”
Mạch Thanh nghe câu nói dửng dưng ấy, trong lòng lại chẳng thể bình thản.
Nếu là cô, e rằng sẽ mất ngủ vì nghĩ đến nó mỗi đêm.
Viên Chân — hiện đang ở trong tù — là đối tác làm ăn gần mười năm của Ứng tiên sinh, cũng là bạn từ thuở nhỏ, cùng học cấp ba, đại học, sau còn sang Mỹ học thạc sĩ.
Là người Ứng tiên sinh tin tưởng nhất, cánh tay đắc lực nhất, cũng là bạn tốt nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận