Ứng Đạc khẽ gật đầu chào vị giám đốc của Lãng Đĩnh Khoa Kỹ, rồi sải bước rời khỏi hội trường.
Hai người đi vào hành lang dài.
Mạch Thanh mở lời:
“Lát nữa hội trưởng sẽ từ Áo Thành đáp trực thăng trở về, ngài có muốn gặp một lần không?”
“Hội trưởng” ở đây là chỉ Ứng Thừa Phong, vì ông giữ chức hội trưởng thương hội nên vẫn quen được gọi như vậy.
“Không cần.” Ứng Đạc chỉ nhàn nhạt đáp, “Ông ấy phải về Vịnh Whisky để ra khơi.”
Đi được mấy bước, Mạch Thanh ngẩng đầu, trông thấy bóng lưng gầy gò của Đường Quán Kỳ ở cuối hành lang. Cô bước vào một phòng suite, nhưng cửa không khép hẳn, còn để hé một khe.
Đường tiểu thư?
Nhậm Gia Huệ vừa thấy cô lễ tân kia bước vào, liền nhếch môi cười lạnh, đưa tay mân mê móng:
“Các người làm việc vụng về quá. Vừa rồi khi cô lên sân khấu giúp Trần Tuyết chỉnh váy, cô đã kéo hỏng váy của tôi. Bộ này một triệu tệ, lại còn là đồ mượn của nhà tài trợ. Cô tự nói xem, giờ phải làm sao đây?”
Giọng nói quá rõ, đến nỗi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.
Mạch Thanh nhớ rất rõ, Đường tiểu thư thậm chí còn chưa hề chạm vào váy của nữ nghệ sĩ đó.
Cô đã nhìn thấy rõ ràng khi ấy.
Đường Quán Kỳ chỉ tay vào mình, vội vàng lắc đầu, rồi lấy điện thoại định gõ chữ.
Nhậm Gia Huệ như thấy chuyện này càng thú vị, thậm chí có chút bất ngờ. Cô ta cười híp mắt thành hình trăng khuyết, thoạt nhìn hiền lành thân thiện chẳng khác gì trên màn ảnh, nhưng lại toát ra cảm giác giả tạo và hiểm độc:
“Ồ, thì ra là câm à?”
Ánh mắt Đường Quán Kỳ rơi xuống tà váy của Nhậm Gia Huệ.
Hoàn toàn không hề có dấu vết gì.
Vậy thì nữ minh tinh họ Nhậm này làm khó cô, không phải vì chuyện váy.
Mạch Thanh thầm thấy Lãng Đĩnh Khoa Kỹ đã chọn sai gương mặt đại diện.
Đi kiếm chuyện với một sinh viên nghèo làm thêm, vừa mở miệng đã là một triệu tệ. Đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ, e là sẽ bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
Việc làm thêm lần này nhiều lắm cũng chỉ được một, hai nghìn tệ.
Sinh viên bình thường có bán cả bản thân cũng chẳng đền nổi một triệu.
Mạch Thanh liếc nhìn Ứng Đạc, dò hỏi:
“Boss…”
Ứng Đạc không đáp, chỉ dừng bước cách cửa phòng nghỉ ba bước.
Đường Quán Kỳ đang gõ chữ trên điện thoại, Nhậm Gia Huệ lại càng tỏ ra ung dung, như thể biết chắc cô sẽ “chết chắc”, không hề vội vàng, còn châm chọc:
“Miệng không nói được, nhưng tay thì dư sức đấy.”
Ngoài cửa, Ứng Đạc đứng thẳng như cây tùng cô độc, cao ráo nhưng cũng đầy nguy hiểm. Gương mặt anh luôn giữ vẻ lạnh nhạt, vóc dáng cao dài, khí thế áp bức, chỉ lặng lẽ đứng nghe.
Mạch Thanh không đoán được ý định của anh.
Thực ra, Ứng Đạc vốn không hay tùy tiện ra tay giúp người, nhưng khi thấy đó là Đường Quán Kỳ, anh lại vô thức muốn dừng lại.
Cô gái nhỏ này hẳn hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại bịa đặt vô cớ để làm khó mình.
Người ta vu oan cho cô, không phải vì muốn truy cứu bộ váy.
Cô quá đơn thuần, tính tình thẳng thắn dễ gãy, mà chuyện này với tầng lớp và tuổi tác của cô, e là hoàn toàn không thể giải quyết.
Đường Quán Kỳ ngồi xuống, định kiểm tra váy của nữ minh tinh thì Nhậm Gia Huệ đã thấy chướng mắt, liền giơ chân đạp mạnh:
“Tránh ra!”
Đường Quán Kỳ ngã nhào xuống cạnh cửa, điện thoại cũng rơi xuống đất, vang lên tiếng động.
Trong lòng Nhậm Gia Huệ mới hả được chút tức, định mở miệng tiếp tục chế giễu cô sinh viên làm thêm chẳng hiểu sự đời kia.
Ứng Đạc và Mạch Thanh ở bên ngoài đều nghe rõ tiếng vật rơi xuống.
Mạch Thanh thoáng giật mình, còn Ứng Đạc thì đưa hai ngón tay đẩy khẽ cánh cửa.
Vừa vào tầm mắt, anh đã thấy Đường Quán Kỳ ngã dưới đất, ôm lấy cổ tay. Đôi mắt vốn mang nét kiêu ngạo như cánh bướm chao liệng giờ vì đau mà nhíu lại, hàng lệ sinh lý lăn dài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận