Dịch: Hoangforever
"Đàn ghi-ta?"
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, Tề Bình cười hiền hòa nói: “Đương nhiên là được.”
Ông bước ra sau quầy bar, lấy cây đàn guitar rồi đưa cho Trương Thanh, trong mắt còn ánh lên sự khích lệ.
Trương Thanh nhận lấy, gật đầu cảm ơn rồi bước lên sân khấu.
Không cần micro, cậu mỉm cười nhìn Tề Quyên phía dưới và nói:
“Không biết hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng lớp trưởng đã giúp tớ rất nhiều. Chú thím cũng vậy. Mấy quyển sách chú Tề tặng, cháu đã đọc qua một chút, và học được chút kiến thức. Vì vậy mạo muội thử viết một bài hát, hôm nay coi như là quà sinh nhật tặng lớp trưởng, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Tiếng vỗ tay vang lên.
Tề Quyên còn hô lớn từ phía dưới:
“Hát mau đi, đừng dài dòng nữa!”
Những người khác đều không để ý lắm, chỉ coi như là tiết mục trong buổi tiệc sinh nhật.
Vẻ mặt Trương Thanh thì lại rất nghiêm túc, và khi hắn gảy những nốt nhạc đầu tiên lên, cả Tề Bình và Tề Quyên đều có chút bất ngờ, bởi vì những hợp âm này rất hay.
Đến khi cậu cất tiếng hát, ngay cả Lý Tố Chi, Lưu San San và Chử Điềm Điềm cũng ngạc nhiên theo — bởi ca từ quá đỗi dịu dàng.
“Mong ba đông được ấm.
Mong xuân về chẳng lạnh.
Mong khi mưa có ô che.
Mong giấc mộng an lành.
Mong cậu dịu dàng, thiện lương.
Mong lòng không u phiền.
Mong thời gian chậm lại.
Mong người xưa không tản mát.”
Dưới sân khấu, nụ cười trên mặt Tề Quyên dần tắt lại, ngơ ngác nhìn lên sân khấu. Đôi mắt sáng ngời lay động, nhịp chớp mi dường như nhanh hơn thường ngày.
Tề Bình lặng lẽ quan sát Trương Thanh, không vì điều gì khác, một chàng trai khiến con gái ông cảm động như vậy, sao ông có thể không cảnh giác?
Lý Tố Chi tuy có chút bất ngờ nhưng cũng thầm tán thưởng.
Không chỉ vì lời bài hát hay mà Trương Thanh hát cũng rất chân thành.
Lưu San San và Sở Điềm Điềm thì đã rưng rưng xúc động.
Quá mức rồi chăng?
Về sau sinh nhật các cô thì phải làm sao đây?
Chẳng lẽ mời người tới hát “Liên hoa lạc”?
“Mong đời cậu có người đồng hành,
Không bi thương mà tràn ngập niềm vui.
Mong tình cảm có chỗ dựa, không cô đơn.
Mọi phiền muộn đều chóng qua.
Mong bước chân vội vã biết dừng lại,
Không quên ngoái đầu nhìn.
Mong kiếp này sống trọn, không hối tiếc.
Vạn sự viên mãn.”
Tiếng đàn dừng lại, đột ngột im bặt.
Một bài hát ngắn.
Trương Thanh đứng dậy, ánh mắt bình thản mà ung dung.
Tề Bình là người đầu tiên vỗ tay.
Lý Tố Chi theo sau.
Rồi đến Lưu San San và Sở Điềm Điềm.
Tề Quyên không vỗ tay, nhưng cô cười rạng rỡ.
Đôi mắt sáng hơn bất kỳ lúc nào.
Tề Bình nhìn Trương Thanh đang bước xuống, gật đầu nói:
“Hát hay lắm, giọng cũng tốt. Bài hát này, có thể đưa cho Từ nương nương xem...."
Chưa đợi ông nói hết, Tề Quyên đã lớn tiếng giận dỗi:
"Dựa vào cái gì? Đây là bài hát của con!"
Tề Bình buồn cười nói:
"Con bé này, không biết xấu hổ à? Trương Thanh cũng cần tiền mà!"
Trương Thanh vội nói:
"Chú Tề, thật không cần đâu ạ, hơn nữa tiền của cháu bây giờ cũng đủ dùng rồi."
Lưu San San ở bên cạnh cười nói:
"Đủ dùng cái gì chứ?? Giờ tuy cậu đã bắt đầu ăn cơm, nhưng toàn là món rẻ tiền.
Không hai hào khoai tây sợi thì cũng là một hào cải thảo.”
Lý Tố Chi liếc nhìn cô một cái, không vui nói:
“Nói cái gì thế? Khoai tây, cải thảo thì làm sao? Mấy đứa đúng là chẳng hiểu gì về nỗi khổ dân gian… Còn cười nữa à? Tưởng đây là lời hay à?"
Tề Bình cũng nói:
"Năm xưa khi còn rất khó khăn, chúng ta cũng ăn những thứ này, nhưng rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Trương Thanh không hề giận, chỉ giải thích:
"Thật không cần đâu ạ, bây giờ cháu thực sự cũng không gấp gáp chuyện tiền bạc nữa.”
Lý Tố Chi hơi nhíu mày:
“Dì nghe Bé Quyên nói… cha mẹ cháu đều không được khỏe?”
Bà vốn không thích mấy những người sĩ diện hão, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Tề Quyên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh.
Trương Thanh trầm ngâm một lát, rồi nói:
"Nếu như trước hôm qua, có lẽ cháu cần. Nhưng hôm nay thì thật sự không cần nữa rồi. Cháu đã viết một bộ tiểu thuyết, đăng trên 《Cổ Kim Kỳ Đàm Võ Hiệp Hội》, vì phản hồi rất tốt, sáng nay tòa soạn đã cử một biên tập viên đến, bàn về chuyện xuất bản. Cháu và cô ấy đã đến gặp cô giáo chủ nhiệm Dương, thỏa thuận và ký hợp đồng xong xuôi hết rồi. Tòa soạn sẽ trả cho cháu một khoản nhuận bút.
Khoản đó đủ để cháu lo viện phí cho cha mẹ cháu. Nếu sách bán chạy…Có thể còn đủ để thay thận cho bố cháu nữa.”
Lời vừa dứt, xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Tiền bạc gì đó, đối với những người có mặt ở đây mà nói, chẳng là gì cả.
Thế nhưng...
Đây chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận