Dịch: Hoangforever
Người vừa đến cũng là một cô gái, mái tóc dài buông xõa ngang vai, mặc một chiếc váy liền thân dài tay, màu hồng nhạt, dài đến đầu gối, rất tôn dáng, chiếc thắt lưng buộc cũng vô cùng tinh tế.
Tề Quyên tinh nghịch bước lên một bước, khoác tay lên vai Trương Thanh, làm một động tác cool ngầu, hỏi người mới đến:
"Tớ đẹp trai hay cậu ấy đẹp trai?"
Lưu San San đứng bên cạnh cười khúc khích, nói với Trương Thanh:
"Chử Điềm Điềm, Điềm Điềm cũng là bạn thân của tớ và Tề Quyên, nhưng cậu ấy học ở trường số 3”
Trương Thanh gật đầu nhẹ.
Chử Điềm Điềm bước tới, sau khi chào hỏi Tề Bình và Lý Tố Chi xong, lại thấy Lý Tố Chi kéo Tề Quyên ra một chút, còn nghiêm mặt phê bình một câu: “Không đứng đắn”, cô liền vui vẻ cười nói:
“Cậu đẹp trai đó! Hôm nay là sinh nhật cậu mà, dù Trương Trạch Thần có đến thì vẫn là cậu là người đẹp trai nhất!”
*Trương Trạch Thần là một siêu sao ở Hương Cảng, rất được các cô gái yêu thích. (Chú thích của tác giả)
Nhưng rồi cô lại nói tiếp:
"Là Triệu Mục lái xe đưa tớ đến, cậu ta nghe nói hôm nay là sinh nhật Tề Quyên, thế là cứ mặt dày mày dạn đòi đến ăn ké bánh gato."
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Tố Chi liền thay đổi, ánh mắt nhìn Chử Điềm Điềm trở nên nghiêm nghị.
Triệu Mục là con trai của một vị quan cấp cao đứng đầu thành phố Giang Kinh – một công tử nhà quan.
Tề Bình rõ ràng cũng biết điều đó, nhưng lại không mấy bận tâm, chỉ cười nói:
“Cũng coi như có quen biết, đến thì đến thôi.”
Dù là nền tảng của nhà họ Tề ở tỉnh Hán Giang, hay là bối cảnh sau lưng Lý Tố Chi, đều không quá kiêng kỵ thân phận của Triệu Mục.
Tề Quyên hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, cho nên cô cũng không mấy để ý.
Thậm chí khi thấy một chàng trai mặc vest chỉnh tề bước vào từ cửa, cô còn đùa:
“Thôi chết, với nhan sắc này của tớ, chẳng lẽ lại bị Triệu công tử để mắt tới rồi? Không lẽ anh ta định bắt tớ về làm… áp trại phu nhân?”
Người kia bị cô dọa cho giật nảy, từ xa đã la lên:
“Tề Quyên, không được ăn nói như vậy! Trời ạ, em nói thế chẳng khác nào biến tôi thành kẻ ác bá ức hiếp dân lành hay sao?! Dì Lý, dì là người từng trải, tai mắt tinh tường, nếu con làm điều ác, chắc chắn không qua mắt được dì. Dì xem xét cho con, con có phải là tên ác bá con ông cháu cha không?"
Lý Tố Chi khẽ mỉm cười, hỏi:
"Mẹ con vẫn khỏe chứ?"
Triệu Mục trông khoảng hơn 20 tuổi, tướng mạo tuấn tú, còn đeo một cặp kính không gọng, trông thư sinh nho nhã, chỉ có đôi mắt dường như quá linh hoạt, ánh mắt anh ta lướt qua mọi người, cúi người cười nói:
"Mẹ con khỏe lắm ạ, nếu con nói với bà ấy hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Tề Quyên, chắc chắn bà ấy sẽ đến. Nhưng con biết dì Lý không thích ồn ào, nên không nhiều lời. Ngay cả bản thân con, tặng quà sinh nhật cho Tề Quyên xong, cũng phải bận đi việc khác."
Lý Tố Chi cười nói: "
Dù sao cũng phải ăn một miếng bánh kem đã chứ?"
Triệu Mục vội xua tay cười nói: "
Thật không phải con khách sáo đâu ạ, với dì Lý và chú Tề, con còn khách sáo làm gì? Thực sự con có việc. Tề Quyên, sinh nhật vui vẻ nha. Biết được muộn quá, cũng là do em giữ bí mật tốt quá, trước đây không dò hỏi được gì."
Nói rồi, Triệu Mục lấy ra một chiếc hộp gấm nhung màu đỏ rượu, đưa cho Tề Quyên.
Tề Quyên lại không nhận, lắc đầu cười nói:
"Triệu công tử, không phải em không biết điều, nhận quà của các bạn mà không nhận quà của anh. Anh xem cậu ta kìa, bạn cùng bàn của em đấy, cả lớp con trai chỉ mời mỗi cậu ấy thôi, anh xem cậu ấy chuẩn bị quà sinh nhật gì cho em này."
Triệu Mục nghe vậy, ánh mắt rơi vào chiếc túi ni lông trên tay Trương Thanh, không nhịn được cười nói:
"Anh bạn, cái này của cậu... cũng khá... độc đáo đấy!!"
Lưu San San và Chử Điềm Điềm cười lăn lộn.
Trương Thanh không biết nói gì, Tề Quyên cười nói:
"Thấy chưa? Gia giáo nghiêm khắc, bố mẹ còn đỡ, thoáng hơn một chút. Chứ cái ông nội cổ hủ kia, căn bản không cho phép em nhận quà của con trai đâu. Tính ông ấy thế nào, chắc anh cũng biết?"
Triệu Mục nghe vậy, cạn lời nhếch mép.
Ông cụ nhà họ Tề tuy chỉ là một thương nhân, giỏi lắm thì tính là một thương nhân thành đạt, vốn dĩ không có gì đặc biệt, nhưng lại là bạn thân từ nhỏ với một nhân vật lớn ở kinh thành, người ta đi Thượng Hải thị sát, cũng chỉ ở nhà họ Tề...
Đừng nói anh ta, ngay cả bố anh ta cũng không dám đụng vào.
Triệu Mục bất đắc dĩ thu quà lại, cáo từ, rời đi.
Đợi anh ta đi rồi, Lưu San San nhìn sắc mặt Lý Tố Chi, nhìn Chử Điềm Điềm cười hề hề:
"Cậu chết chắc rồi!"
Chử Điềm Điềm "kêu thảm" một tiếng, ôm lấy cánh tay Lý Tố Chi làm nũng:
"Dì Tố à, chị gái anh ấy là bạn gái anh trai con, năn nỉ mãi, con mới lỡ miệng nói ra..."
Lý Tố Chi chỉ khẽ mỉm cười, nói:
"Không sao, chuyện thường tình thôi."
Tề Bình cũng cười nói:
"Anh trai con dù sao cũng làm việc dưới trướng bố anh ta mà, khó từ chối. Chỉ cần không quá đáng thì cũng không sao cả. Nhà chúng ta cũng chẳng phải danh môn vọng tộc gì, chẳng lẽ sống mà không dính bụi trần sao?”
Hôm nay là sinh nhật của Tề Quyên, nên mọi người đặc biệt khoan dung, dễ chịu hơn thường ngày.
Tề Quyên cười một hồi lâu rồi quay sang hỏi Trương Thanh:
“Này, cậu không giận đấy chứ?”
Trương Thanh giơ cái túi nhựa trong tay lên, hỏi lại:
“Cậu ăn không?”
Lưu San San và Sở Điềm Điềm ôm nhau cười rộ lên.
Tề Quyên cũng bật cười, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy từ tay Trương Thanh, nói:
“Đang cần bổ sung vitamin đây.”
Trương Thanh suy nghĩ một chút, rồi bất chợt quay sang hỏi Tề Bình:
“Chú Tề, cháu có thể mượn cây đàn guitar của chú một lát được không ạ?”
...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận