Dịch: Hoangforever
Trương Thanh gật đầu, giọng điệu chân thành, nói:
"Thưa cô, em hiểu mà. Em còn muốn học đại học. Đó là ước mơ của em, cũng là mong mỏi của cả gia đình em."
Nghe vậy, Dương Phượng Mai yên lòng mỉm cười, nhưng rồi lại nói:
"Về chuyện thay thận, vừa hay thầy em hôm trước có xem một chương trình khoa học phổ thông, nói rằng thận không phải cứ có tiền là có thể thay được ngay, còn cần phải xét nghiệm tương thích, chờ nguồn thận nữa. Cho dù là nhanh nhất, có lẽ cũng phải 1-2 năm. Cho nên, em không cần phải vội vàng kiếm tiền ngay bây giờ. Trước mắt cứ để người nhà lọc máu cái đã, đồng thời tìm cách hỏi thăm tình hình các bệnh viện lớn ở Thượng Hải, tìm hiểu kỹ càng một chút, nghe chưa?"
Trương Thanh hiểu ý cô giáo, cậu cười đáp:
"Thưa cô, mỗi ngày em chỉ dành chưa đến 2 tiếng để viết thôi ạ. Hơn nữa, nếu điểm thi tháng của em bị giảm sút, em nhất định sẽ tự kiểm điểm và rút ngắn thời gian viết."
Dương Phượng Mai nghe vậy, thở dài một tiếng rồi nói:
“Tiếc là nhà cô không có nhiều tiền như thế, nếu không cô đã đưa trước cho em dùng rồi. Thấy tiền ngay trước mắt, mà lại không thể để em đi kiếm tiền cứu cha, cứu mẹ thì cũng không thực tế, thậm chí còn là sai lầm. Thôi được rồi, em đã lớn rồi, cũng đã trưởng thành và kiên cường hơn thầy cô tưởng nhiều, em tự mình quyết định đi. Không nói chuyện này nữa, cô bảo thầy em đi mua con cá, hôm nay ăn mừng cho em."
Trương Thanh nghe vậy, trong lòng áy náy nói:
“Cô Dương, thật ra em cũng rất muốn ở lại, nhưng như em đã nói trước, chiều nay, em có việc phải ra ngoài…”
Dương Phượng Mai nhíu mày:
“Em định đi đâu? Ở đây, em còn lạ nước lạ cái, đừng có chạy lung tung. Lần trước chuyện của Vương Lỗi lớp bên, sao em không nói với cô? Mãi sau này cô mới biết tới chuyện này. Cô đã gọi chủ nhiệm lớp bên, bảo Vương Lỗi lên văn phòng, mắng Vương Lỗi một trận nên thân. Lần sau mà còn có chuyện như thế, ngay cả em, cô cũng mắng một thể!”
Trương Thanh vội giải thích:
“Không phải là chuyện của Vương Lỗi đâu ạ... Là ba mẹ của Tề Quyên. Vì thành tích của Tề Quyên dạo này tiến bộ lên nhiều, họ cứ nghĩ là công của em, nên nhất định mời em ăn một bữa. Tề Quyên đã nói mấy lần rồi, em cũng không tiện từ chối nữa, nên mới đồng ý.”
Dương Phượng Mai nghe vậy thì sắc mặt dịu lại, nói:
“Ồ, là nhà con bé ấy à. Mẹ nó cũng được, là lãnh đạo ở Sở Giáo dục, người khá tốt, có học thức, có tu dưỡng. Chỉ là… Thôi kệ, đã nhận lời người ta rồi thì em cứ đi đi, làm người không thể không giữ chữ tín được.”
Trương Thanh lại cảm ơn một lần nữa rồi cáo từ hai người.
Ra khỏi cửa về ký túc xá, vội vàng thay bộ đồng phục học sinh, rồi bắt xe buýt đến quán bar Ngày Mai ở phố Hán Chính.
Sau khi cậu đi, Vương Chí nói với Dương Phượng Mai:
"Học sinh này của em, thật không tầm thường.”
Dương Phượng Mai cười nói:
“Nói thừa! Lúc anh học lớp 12, có viết được truyện hay như vậy không? Mà đúng là kỳ lạ thật đấy, chuyện như vậy mà lại xảy ra ngay bên cạnh mình. Em cứ tưởng, chỉ có trong truyện mới có cảnh tuyệt địa cầu sinh như thế.”
Vương Chí lắc đầu nói:
“Em không hiểu đâu. Trước đó, em ấy có lấy chuyện gia đình ra để thương lượng với người bên tòa soạn, kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy như đang lợi dụng bi kịch để kiếm chác, gây áp lực đạo đức. Ngay cả anh cũng có chút… không đến mức phản cảm, nhưng vẫn thấy không hay. Là người có học, dẫu có ham tiền, cũng nên lấy nó theo cách chính đáng.”
Nghe vậy, Dương Phượng Mai lập tức không vui, trừng mắt nói:
“Anh nói thì dễ lắm! Thử rơi vào hoàn cảnh của em ấy xem, có còn nói chuyện ‘chính đáng’ được nữa không!”
Bị mắng đến mức không biết nên cười hay khóc, Vương Chí vội vàng nói tiếp:
“Nghe anh nói hết đã… Nhưng sau đó, em ấy nói chỉ cần chữa khỏi bệnh cho ba em ấy, thì sẽ cấp quyền miễn phí cho nhà xuất bản. Từ lời nói này, anh có thể nhìn ra được, lời em ấy nói là thật lòng. Dù chỉ là suy nghĩ nhất thời, nhưng đó là suy nghĩ thật sự. Chính vì vậy, anh mới thấy quý.”
Dương Phượng Mai nửa cười nửa mắng:
“Nghe anh nói cứ như thần côn ấy, khiến người ta nghe xong trong lòng cứ thấp thỏm. Cái gì anh cũng đúng hết.”
Nhưng vẫn hỏi tiếp:
“Vậy quý ở chỗ nào?”
Vương Chí không chỉ là thầy giáo trong trường, mà còn là ủy viên đảng ủy, phụ trách công tác tuyên truyền và Đoàn Thanh niên.
Từng được điều động sang làm việc ở chính quyền thành phố vài lần, thậm chí bên kia còn có ý định kéo người từ trường về.
Vì vậy, ánh mắt nhìn người của anh, cô cũng khá tin tưởng…
Vương Chí nói:
“Người xuất thân nghèo khổ, nhất là nghèo đến mức như em ấy, thông thường sẽ rất coi trọng đồng tiền, tính toán từng ly từng tí. Tham quan tham nhũng ác độc nhất, thường xuất thân từ gia đình nghèo khó, chính là đạo lý này. Quá nghèo khổ sẽ khiến tâm lý của họ bị ảnh hưởng, thậm chí vặn vẹo."
Nghe xong, Dương Phượng Mai như bừng tỉnh.
Nghĩ một lát, liền vui vẻ nói:
“Phải rồi, anh nói đúng! Trương Thanh không coi trọng tiền đến mức đó! Lúc trước định quyên góp cho em ấy, em ấy còn nhất quyết không nhận.”
Vương Chí cười nói:
"Rốt cuộc có coi trọng hay không, sau này còn khó nói. Có khi thật sự có được tiền rồi, mới biết được sức hấp dẫn của nó, rồi thay đổi cũng nên. Nhưng ít nhất hiện giờ, tâm thái của em ấy rất tốt, vượt ngoài dự đoán của anh. Vậy nên anh mới thấy quý, vì phần lớn người lớn còn làm không được điều đó.”
Dương Phượng Mai cười đắc ý:
“Còn phải nói! Anh phải hỏi ai là cô giáo của nó chứ! Người làm thầy làm cô, dù có khổ có mệt đến đâu, có được lúc như thế này, tất cả đều đáng giá!"
Cô nhìn chiếc ghế sofa mà Trương Thanh vừa ngồi, chậm rãi thở ra một hơi.
Vốn là một bi kịch nhân gian, giờ tận mắt nhìn thấy kỳ tích xảy ra, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
. . . . . .
Chú thích:
*Thần côn là một từ gốc Hán thường mang nghĩa mỉa mai hoặc tiêu cực, dùng để chỉ những người giả danh thầy cúng, đạo sĩ, nhà ngoại cảm, pháp sư... để lừa đảo mê tín, trục lợi cá nhân bằng cách tung hô mình có năng lực siêu nhiên, biết xem bói, trừ tà, đoán mệnh, cầu tài...
Giải thích chi tiết:
-“Thần” (神): nghĩa là thần linh, siêu nhiên.
-“Côn” (棍): nghĩa gốc là "gậy", nhưng khi ghép trong từ “thần côn” thì mang hàm ý kẻ lừa đảo, bịp bợm.
Vì vậy, "thần côn" thường là cách gọi những người giả mạo thần thánh, chuyên dựa vào niềm tin tâm linh để kiếm tiền, không thực sự có năng lực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận