Dịch: Hoangforever
“Phần trăm bản quyền là 9%, số lượng in đảm bảo tối thiểu là 2 vạn cuốn, giá bìa là 25 tệ. Dự kiến số tiền cậu nhận được sẽ là 45.000 tệ."
Triệu Tường gọi điện thoại suốt 1 tiếng rưỡi, cuối cùng cũng thỏa thuận xong.
Cô đặt điện thoại xuống, quay sang nói với Dương Phụng Mai và Trương Thanh:
“Thông thường, tác giả mới cao lắm cũng chỉ được 8% bản quyền. Chỉ có những tên tuổi lớn, như Triệu Thiên Dương, Tư Đồ Vấn Thiên mới được từ 10 đến 15%. Nhưng tình huống của Trương Thanh rất đặc biệt, nên phía nhà xuất bản đã quyết định phá lệ, nâng lên hơn 8%.”
Dương Phụng Mai có chút không hài lòng, nói:
"Cao hơn 1 % thì có gì mà là phá lệ chứ... Không phải tôi trách cô đâu, Tiểu Triệu, mà là trách cái nhà xuất bản của các cô ấy, thật là…”
Triệu Tường cười nói:
“Cô Dương, thật ra thế này đã là khó có lắm rồi đấy ạ. Hơn nữa, nhà xuất bản chúng tôi còn cam kết in ít nhất 2 vạn bản, và sẽ tạm ứng cho Trương Thanh bốn vạn năm nghìn tệ tiền bản quyền trước.”
“Ôi chao, thật sao?”
Dương Phụng Mai đang cau có lập tức đổi sang vẻ mặt vui mừng.
Triệu Tường gật đầu, mỉm cười nói:
“Thật đấy ạ. Thực ra, có cuốn sách này, vận mệnh của cậu bạn Trương Thanh nhất định sẽ thay đổi. Bởi vì theo tình hình hiện tại, chắc chắn không chỉ in 2 vạn bản đâu, nhất định sẽ in thêm! Tạp chí 《Cổ Kim Kỳ Đàm》 của chúng tôi đã có lịch sử hơn 10 năm rồi, đối tượng độc giả rất rộng, số lượng độc giả đông đảo. Mỗi ngày thư gửi về tòa soạn đều phải dùng bao tải để đựng, trong đó một phần rất lớn là gửi cho Trương Thanh. Bộ phận xuất bản đã cho người thống kê kỹ càng, riêng phần thư viết cho cậu ấy đã vượt quá 3 vạn bức. Vậy nên, chúng tôi rất có lòng tin. Ngoài ra, Trương Thanh, cuốn sách này viết được 25 vạn chữ rồi, nhưng hình như mới chỉ là một phần thôi đúng không?”
Nói rồi, cô nhìn về phía Trương Thanh.
Trương Thanh gật đầu:
“Chưa đến một nửa, chắc khoảng 1/4 thôi.”
Triệu Tường cười:
“Vậy thì bộ sách này ít nhất cũng có thể mang về cho Trương Thanh mấy chục vạn tệ.”
Trương Thanh mím môi, nói:
"Em đã tìm hiểu rồi, bệnh viện ở Ma Đô có thể ghép thận cho bệnh nhân suy thận. Nếu thay được thì có khả năng sẽ khỏi. Chi phí hình như là 40 vạn.”
Ánh mắt cậu lấp lánh nhìn Triệu Tường, dường như đang mong nhận được một lời khẳng định rõ ràng từ cô.
Triệu Tường cười đáp:
“Với những gì tôi biết, rất có khả năng sẽ đạt được, thậm chí còn vượt qua con số đó.”
Trương Thanh đột nhiên cười, cậu đứng dậy cúi người cảm ơn Triệu Tường:
"Cảm ơn chị, chị Triệu.”
Hành động bất ngờ này khiến Triệu Tường hơi lúng túng, cô vội vàng đứng lên, cười gượng:
“Đừng làm thế, tôi chỉ là một biên tập viên thôi, là...”
Không biết phải khuyên thế nào, cô liền đổi cách nói, nửa đùa nửa thật:
“Trương Thanh, một khi Xạ Điêu ra mắt, sau này em chắc chắn sẽ có vị trí trong giới võ hiệp. Khi đó sẽ có rất nhiều nhà xuất bản khác tìm đến em, đến lúc đó em đừng có mà...”
Cô cố tình lảng sang chuyện khác, nếu không cảm thấy quá lúng túng.
Trương Thanh nhìn Triệu Tường, từng chữ một nói:
"Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho ba em, 《Anh hùng xạ điêu》 có ba phần, em miễn phí bản quyền cho bên chị đều được. Trước mặt cô Dương, em tuyệt đối không nói dối."
Dương Phụng Mai vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt của Trương Thanh, nói với Triệu Tường:
“Đứa nhỏ này tuy nghèo, nhưng rất có khí phách, có chí hướng. Tất cả thầy cô trong trường đều quý nó. Mong các cô sau này quan tâm nó nhiều hơn một chút, cảm ơn cô.”
Triệu Tường trịnh trọng gật đầu nói:
“Cô Dương, ‘võ hiệp’ cốt ở hai chữ ‘hiệp nghĩa’. Nếu không có hai chữ ấy, tôi cũng không làm ở nhà xuất bản này đâu. Xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của các thầy cô.”
…
Tiễn Triệu Tường về, Trương Thanh lại theo lời dặn của Dương Phượng Mai, trở về nhà họ Dương.
Vừa bước vào cửa, Dương Phụng Mai liền kéo Trương Thanh đến trước mặt thầy giáo Vương Chí, đắc ý cười nói:
“Thấy chưa? Thấy chưa? Thế nào gọi là học trò giỏi? Anh có học trò như thế không?”
Vương Chí lắc đầu cười:
“Cô mang học sinh thế này ra so, tôi làm sao dám so? Nó còn giỏi hơn cả thầy.”
Dương Phụng Mai không buồn đôi co với ông, để Trương Thanh ngồi xuống rồi nói với cậu:
“Trương Thanh, cô biết em đang rất cần tiền, cũng rất muốn kiếm tiền. Nhưng hiện tại dù sao cũng là năm cuối cấp, em không thể... bỏ bê việc học được. Em hiểu ý cô chứ? Em có thiên phú và tài năng như thế, cô không muốn em sau này phải hối hận.”
Cô sợ Trương Thanh vì áp lực tài chính mà bỏ học giữa chừng, hoặc chỉ chú tâm vào viết lách mà sao nhãng chuyện học hành.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận