Dịch: Hoangforever
Tôn Nguyệt Hà nghe vậy liền sa sầm mặt, nghiêm giọng quát:
“Nói linh tinh cái gì đấy?! Con đã học đến tận lớp 12 rồi mà còn không hiểu được đạo lý ‘khổ trước sướng sau’ à? Chỉ cần con học thành tài, chúng ta có chịu khổ lúc này cũng đáng lắm! Nếu con bỏ học, thì khổ cực của mẹ với ba con suốt bao năm qua chẳng hóa thành công cốc sao? Hơn nữa chỉ còn một năm nữa thôi, con hồ đồ rồi à?”
Nghe vậy, Trương Thanh ngẩn người rất lâu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mở gói cơm, bắt đầu ăn.
Trong đầu hắn, tràn ngập sự mờ mịt về con đường phía trước.
Bữa trưa ấy, thực chất chỉ là hai chiếc bánh làm từ ngũ cốc thô và một chai nước suối lớn đựng đầy nước sôi — nước trắng được cho thêm rất nhiều muối để bổ sung muối khoáng.
Mình nhất định phải học hành chăm chỉ, mình nhất định phải thay đổi số phận!
Trương Thanh âm thầm thề trong lòng.
Nhưng ngọn lửa trong tim chưa kịp bùng lên, đã lại lặng lẽ vụt tắt.
Chênh lệch giữa giáo dục biên giới và nội địa quá lớn.
Khu Bắc Tháp nơi hắn sống chỉ là vùng biên giới hẻo lánh của Tây Cương. Dù hồi tiểu học và trung học cơ sở hắn học rất giỏi, nên mới có thể thi đậu vào lớp nội trú hỗ trợ học sinh ở vùng sâu.
Nhưng đến nội địa rồi, hắn mới thấy — nền tảng kiến thức chênh lệch quá xa.
Dù cố gắng đến đâu, hắn vẫn không thể rút ngắn khoảng cách với học sinh nội địa. Làm sao có thể thi đậu đại học danh tiếng?
Mà nếu không thi đậu đại học tốt, vậy thì làm sao có thể thay đổi được số mệnh?
Mà con nhà nghèo, chỉ có con đường học hành mới có thể thay đổi số phận — đó là điều đã thành chân lý.
Mặt trời ngoài kia vẫn như thiêu như đốt, nhưng trong lòng Trương Thanh lại là một vùng băng giá hỗn loạn.
Thế nhưng khi nhìn thấy mái tóc mẹ chưa đến 40 tuổi mà đã lấm tấm bạc, hắn liền siết chặt nắm tay. Dù có phải liều mạng, hắn nhất định phải mở ra một con đường.
Ngoài sinh mạng ra, hắn chẳng còn gì.
….
Đêm xuống.
Đêm ở vùng Tây bắc vô cùng mát lạnh, chỉ cần mặt trời khuất là nhiệt độ giảm ngay.
Trong căn nhà đất, Trương Thanh nhìn em gái Trương Lam đang trộn thức ăn cho lợn bên cạnh bếp lò, định bước tới giúp thì cô bé Trương Lam gầy yếu lại xua tay, cười nói:
“Anh, cả ngày anh làm việc mệt rồi, sao còn để em bắt anh trộn cám nữa chứ? Để em làm là được rồi.”
Trương Thanh lắc đầu, tiến lên:
“Tháng sau anh đi học rồi, em ở nhà, mỗi ngày đều phải làm những việc này, anh làm được nhiều hơn chút nào hay chút ấy, ai bảo anh là anh trai chứ?”
Nói xong, hắn giành lấy cái xẻng, ra sức trộn cám.
Nhà nuôi hai con lợn, là hy vọng để đón Tết và giúp hai anh em có tiền học kỳ sau…
“Anh…”
Trương Lam đột nhiên lên tiếng.
“Hử?”
“Hôm nay cả ba lẫn mẹ đều đi bán máu đấy. Mẹ mượn xe ba gác của chú Tư hàng xóm, em với mẹ cùng nhau kéo ba đi. Em cũng muốn bán máu mà người ta không nhận, bảo em còn nhỏ. Thật bực ghê!”
Trương Lam đứng cạnh anh trai, luyên thuyên kể về chuyện hôm nay, cảm thấy rất là bất bình.
Dù còn nhỏ nhưng Trương Lam rất hiểu chuyện, một lòng muốn giúp đỡ gia đình.
Tay Trương Thanh chợt khựng lại, cây xẻng trên tay bỗng nặng như núi Thái Sơn.
Sau đó hắn chỉ lặng lẽ đáp lại từng câu, không nói gì thêm. Chỉ là, trong góc khuất mà Trương Lam không nhìn thấy, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lặng lẽ rơi xuống, rớt vào thùng cám trộn.
Cái nghèo, cái khổ — đã dồn hắn đến mức nghẹt thở.
……
Một tháng sau.
Khi Trương Thanh gặt xong vụ mùa, phơi khô, lại mượn xe công nông bốn bánh chở đến trạm lương thực nộp thuế, bán số còn lại trả hết nợ vay, cuối cùng cũng gom đủ tiền sách và tiền quỹ lớp cho một học kỳ.
Chào tạm biệt người nhà, Trương Thanh ngồi suốt một đêm trên chiếc xe khách đường dài, mới đến được ga tàu hỏa thủ phủ của Tây Cương.
Xếp hàng rất dài mới mua được vé, lưng đeo một ba lô lớn đựng bánh nướng và dưa muối, cuối cùng vào sáu giờ rưỡi chiều cũng lên được chuyến tàu đi Giang Kinh, tỉnh Hán Giang.
Vừa yên vị trên tàu, loa phát thanh vang lên một thông báo:
“Kính chào quý khách, tàu nhận được thông báo từ nhà ga, theo thông báo mới nhất của Cục Thiên văn Quốc gia, vào lúc sáu giờ bốn mươi tám phút chiều nay, trên bầu trời tỉnh Tây Cương của chúng ta, sẽ có thể nhìn thấy hiện tượng ‘Cửu Tinh Liên Châu’ hiếm có sáu nghìn năm mới xuất hiện một lần. Kính mời quý khách đừng bỏ lỡ cảnh tượng kỳ thú này.”
Nghe vậy, nhiều hành khách lập tức xem đồng hồ, kêu lên:
“Ôi chao, bây giờ đã 6 giờ 45 rồi, còn ba phút nữa thôi!”
Trương Thanh vội vàng tìm chỗ ngồi, thầm mừng vì chỗ của hắn gần cửa sổ, chưa kịp đặt hành lý xuống, đã vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng chẳng thấy gì đặc biệt.
Hắn tự giễu mắt mình đâu phải kính viễn vọng đâu mà nhìn được, có thấy gì đâu, chỉ cảm thấy mặt trời dường như đột nhiên trở nên sáng lạ thường…
Ngay sau đó, một cơn mệt mỏi dữ dội bất ngờ ập đến. Như thể toàn bộ mệt nhọc dồn nén suốt kỳ nghỉ hè đột ngột bùng nổ, mí mắt nặng trĩu không thể mở ra nổi.
Miễn cưỡng nhét chiếc túi vải bố xách tay xuống dưới ghế, Trương Thanh gục mặt xuống bàn, chìm vào giấc ngủ sâu…
…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận