Dịch: Hoangforever
Chiều thứ Sáu trong buổi sinh hoạt lớp, cô Dương Phượng Mai nhìn Trương Thanh với vẻ mặt vừa giận dữ vừa thất vọng, nghiến răng cười gượng:
"Trương Thanh à Trương Thanh, em suýt chút nữa khiến cô Lý, giáo viên dạy môn Ngữ văn tức chết đấy. Những câu hỏi đáng lẽ ra em phải có điểm, sao em lại bỏ hết vậy? Em chỉ kém Phùng Thắng lớp 12-10 có 2 điểm thôi, mà riêng phần điền vào chỗ trống môn Ngữ Văn kia, mỗi câu 3 điểm, em lại bỏ mất ba câu!"
Trương Thanh không biết nói gì, thực ra cậu đã học thuộc lòng rồi, chỉ là lúc làm bài thi, trong đầu toàn hiện lên những câu thơ Đường, thơ Tống từ trong mơ kia, khiến tâm trí hắn hỗn loạn...
Dương Phượng Mai nhìn thấy Tề Quyên với khuôn mặt rạng rỡ, liền vui vẻ khen ngợi:
“Tề Quyên, tiến bộ của em rất rõ rệt, xem ra việc đổi chỗ ngồi này là đúng đắn rồi? Con gái không thua kém gì con trai cả! Gần đây tôi có nghe thấy một số người cứ lải nhải đồn nhảm nói xấu sau lưng, khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Từng người từng người một, đến lúc nào rồi mà còn cái thói đàn bà ngồi lê đôi mách như vậy hả? Bây giờ thì sao? Nếu không chăm chỉ, thì sao có thể đạt được thành tích tốt như vậy? Nếu tôi còn nghe thấy ai dám lén lút tung tin đồn nhảm sau lưng nữa, tôi sẽ xé cái miệng đó ra!”
“Tháng này điểm trung bình của lớp ta đã tăng thêm 5,5 điểm, rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ! Tháng sau phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, nỗ lực thật sự vào!”
Nói xong, cô Dương giao lại buổi sinh hoạt lớp cho lớp trưởng Tề Quyên điều hành, còn mình thì gọi Trương Thanh ra ngoài, nói là cô giáo dạy môn Ngữ Văn gọi cậu.
Cả lớp nghe thấy thế thì cười ồ lên đầy trêu chọc.
Nhưng khi Trương Thanh đi cùng cô Dương vào văn phòng giáo viên, thì ngay cả cô giáo dạy Văn - Lý Nguyệt Tần, cùng các thầy cô khác đều mỉm cười thân thiện với hắn.
Tính tình Dương Phượng Mai vốn thẳng thắn nóng nảy, cô kéo Trương Thanh đến trước bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo ra, lấy ra một phong bì dày cộm, đặt thẳng vào tay hắn và nói ngay:
“Đây là một chút lòng thành của các thầy cô trong trường, em cứ nhận lấy đi."
"Thưa cô, em không thể nhận."
Trương Thanh nghe vậy, vội vàng đặt phong bì lên bàn, nhưng vừa mới nói xong thì lập tức bị các giáo viên khác trách nhẹ.
“Em là sao thế hả?”
“Người ta nói một ngày là thầy, cả đời là cha. Chúng tôi dạy em 3 năm rồi, chẳng lẽ không xứng là nửa cha mẹ của em hay sao?”
“Đúng đấy! Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất rồi, nghe nói em còn định đi làm thêm kiếm tiền nữa? Như thế là không được đâu!”
“Nhận lấy đi! Lên lớp 12 rồi, áp lực lớn thế kia, ngày nào cũng chỉ ăn cơm trắng với rau muối, như thế làm sao chịu nổi?”
Dương Phượng Mai nhìn Trương Thanh, dịu giọng nói:
“Mấy năm trước chúng tôi nghe chuyện nhà em, đã từng tính tổ chức quyên góp giúp đỡ, nhưng lúc đó em quá cứng đầu, không biết uyển chuyển, nên chúng tôi không dám làm liều. Nhưng gần đây thấy em đã trưởng thành chững chạc hơn nhiều, chắc cũng hiểu chuyện rồi. Nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì cứ coi như là mượn trước của các thầy cô đi, sau này học xong đại học đi làm rồi trả cũng chưa muộn mà.”
Cô giáo Lý Nguyệt Tần bước lên, không cho cậu từ chối, trực tiếp nhét phong bì vào tay Trương Thanh, dịu dàng nói:
“Nghe lời đi! Việc duy nhất em cần làm bây giờ là học thật tốt!”
Trương Thanh chớp đôi mắt đã hoe đỏ, nhẹ giọng nói:
“Cô ơi, không phải em cao ngạo gì... mà thật sự là bây giờ em đã có thể kiếm được tiền rồi…”
Lý Nguyệt Tần nghiêm mặt trách:
“Kiếm tiền gì mà kiếm! Lại nói lung tung nữa là cô sẽ giận đấy!”
Dương Phượng Mai cũng cau mày quở trách:
“Em sao lại không nghe lời thế hả?”
Trương Thanh vội vàng giải thích:
“Vì luyện viết văn, em thử viết một truyện ngắn rồi gửi cho tạp chí “Cổ Kim Kỳ Đàm Võ Hiệp Hội” ở Ma Đô. Và họ đã nhận đăng, tháng trước còn chuyển cho em gần 1000 tệ tiền nhuận bút.”
"Hít!"
Tất cả các giáo viên đều kinh ngạc, lương của họ hơn 800 tệ đã là cao lắm rồi.
Năm 1995 mà...
Dương Phượng Mai cũng sững người, ngạc nhiên hỏi:
“Sao cô chưa nghe gì về chuyện này?”
Lý Nguyệt Tần cũng tiếp lời:
“Thế sao em vẫn ăn cơm trắng với rau muối? Tiền của em đâu rồi?”
Trương Thanh trầm mặc một lúc, rồi mới khẽ đáp:
“Bố em bị suy thận, mỗi tuần đều phải đến bệnh viện huyện để chạy thận. Mẹ em cũng... bị bệnh, thiếu máu trầm trọng. Tiền nhuận bút em đều gửi về nhà hết rồi, nhà con cần hơn."
Hôm cậu nhận được thư của em gái Trương Lam gửi, bầu trời hôm đó xám xịt.
Dây thừng luôn đứt ở chỗ mỏng nhất, tai họa chỉ giáng xuống người khổ nhất.
Mấy thầy cô trẻ ban đầu còn ghen tị vì nghĩ Trương Thanh kiếm được tiền, lúc này cũng không khỏi sinh lòng cảm thương.
Một vài cô giáo, mắt đã hoe đỏ từ lúc nào.
Dương Phượng Mai dứt khoát nhét lại phong bì vào túi áo đồng phục của Trương Thanh, còn chỉnh lại quần áo cho cậu, dịu giọng nói:
“Số tiền này em cứ dùng trước đi, nếu thiếu nữa thì nói với cô. Em không nói thì cô cũng biết — khi nào chỉ ăn rau muối là lúc em không còn tiền nữa. Bọn cô không thể giúp được hết mọi người, nhưng em chỉ có một. Cô là giáo viên mà không giúp được em thì thật là vô trách nhiệm. Cô có tiền, em cứ yên tâm."
Trương Thanh biết mình không thể từ chối nữa, chỉ có thể đỏ mắt, cúi đầu thật sâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận