Dịch: Hoangforever
Trên sân thể thao của trường Số 1 Giang Kinh.
Nhìn thấy Trương Thanh đeo chiếc cặp vải bố đi tới, mười mấy nam sinh với vẻ mặt ngạo mạn lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường và coi rẻ.
Cũng có người khá kinh ngạc, họ không ngờ rằng Trương Thanh lại thực sự dám đến thật.
“Thằng nhóc này gan cũng to đấy, chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
“Nhìn cái bộ dạng thảm hại kia kìa, cả ngày chỉ mặc được mỗi bộ đồng phục trường. Nếu như cấp ba học 8 năm, tao dám đảm bảo bộ đồng phục này nó mặc nguyên suốt 8 năm trời luôn đấy? Nghèo mạt rệp như vậy, còn dám mơ mộng hão huyền."
"Nhìn thấy cái thằng ngu này là tao bực mình, nó mà cũng xứng ngồi cạnh Tề Quyên sao?"
“Mẹ nó, đến cơm còn không có mà ăn, còn muốn tán gái? Có biết xấu hổ không vậy?”
“Con mẹ nó chứ, còn dám đi làm ở quán bar nữa…Tao biết có cái nhà vệ sinh công cộng cần người cọ bồn tiểu đấy, mày có muốn đi không? Chỗ đó mới đúng là nơi dành cho mày!”
Trương Thanh mặt không chút biểu cảm nhìn đám người kia. Rồi sau đó hắn lặng lẽ nhặt một viên gạch từ bên cạnh sân vận động lên, lập tức những lời mắng chửi xỉa xói kia ngay lập tức im bặt lại.
Nhưng sau đó, có lẽ vì cảm thấy bị mất mặt, cả đám bắt đầu nổi giận thật sự, vừa la hét vừa cúi đầu tìm quanh đất những thứ có thể dùng làm vũ khí.
Thế rồi, họ thấy Trương Thanh giơ viên gạch lên, một quyền nện mạnh vào mặt gạch.
Viên gạch đỏ “rắc” một tiếng vỡ vụn.
Tiếp đó, ánh mắt hắn lại lần lượt liếc qua, liếc nhìn từng chiếc đầu xanh non phía đối diện, ánh mắt lạnh nhạt, nói:
“Chân đất không sợ kẻ đi giày. Tôi nghèo, đến rau cũng không có mà ăn. Nhưng tôi sẽ không để ai nhục mạ hay chà đạp tôi. Thằng nào muốn đổi mạng với tôi, cứ việc chửi tiếp, tôi chiều. Tôi mà còn nghe thấy lần nữa, hoặc nghe được từ miệng người khác có nói rằng có kẻ sau lưng tôi sỉ nhục tôi, tôi dám đảm bảo, nhất định sẽ tìm đến tận nhà, trước mặt cả nhà các người đòi lại công bằng! Nếu các người không tin, vậy cứ thử chửi thêm một câu nữa xem!”
Nói xong, ánh mắt sắc lạnh như dao lướt qua từng người một, đợi 3 phút, không thấy có ai lên tiếng, hắn liền buông nửa viên gạch vỡ trong tay xuống, xoay người rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng hắn đi khuất, tiếng mắng chửi mới lại lần nữa nổi lên như sấm.
Mỗi người đều ra sức chửi rủa om sòm, thành ra chẳng khác nào chưa có ai dám chửi cả...
….
Một cơn sóng nhỏ qua đi, những ngày tháng tiếp theo lại trở nên bình lặng như cũ.
Sau Quốc Khánh, Trương Thanh và Tề Quyên trở thành bạn cùng bàn.
Thực tế chứng minh, đây quả thực là một vị trí khiến người khác phải ghen tị.
Mắt sáng như sao, răng trắng như ngọc, ánh mắt long lanh như làn nước mùa thu, khéo léo như nàng Tây Thi ngày xưa...
Mỗi ngày, Trương Thanh dường như lại hiểu sâu sắc thêm một thành ngữ.
Hắn cũng đang ở độ tuổi máu nóng dâng trào, khó tránh khỏi những xao động trong lòng. Nhưng hắn luôn biết cách kiềm chế bản thân rất tốt.
Quãng thời gian nghèo khó kia, sự tôi luyện của nó đối với hắn thật sự quá sâu sắc, quá trầm lắng.
May thay, nó không khiến hắn trở nên cực đoan hay cô lập.
“Nối DF làm đường phụ trợ, cậu thử xem.”
"Bản chất điện của hiện tượng từ, là mọi hiện tượng từ đều có thể quy về tương tác giữa các điện tích chuyển động, hay dòng điện thông qua từ trường."
"Nguyên lý Archimedes F nổi= G chiếm chỗ cũng áp dụng cho chất khí."
"Công thức cấu tạo thu gọn có thể cộng dồn các cấu trúc giống nhau liên kết với cùng một nguyên tử để viết, không cần viết hết tất cả các liên kết hóa học ra."
Trương Thanh kiên nhẫn giảng giải cho Tề Quyên từng bài mà cô chưa nắm vững, nhưng không bao giờ nói thẳng ra đáp án hay từng bước giải, chỉ tập trung vào những điểm then chốt nhất trong tư duy giải đề.
Mỗi khi như vậy, Tề Quyên đều có thể lĩnh hội ngay tức thì. Bởi vì vốn dĩ cô rất thông minh.
Sự ăn ý trong thầm lặng này khiến cả hai đều vô cùng tận hưởng, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.
Tính toán và vận dụng của môn khoa học tự nhiên, vốn dĩ sẽ sản sinh ra cảm giác khoái cảm.
Dù đằng sau có không ít lời đồn đại, nhưng đến cuối tháng – kỳ thi hàng tháng – thành tích của cả hai lại làm mù mắt đám đông ghen ghét đố kỵ kia.
Trên bảng xếp hạng toàn khối, một người đứng thứ hai, còn người kia đứng thứ tư.
Riêng lớp 12A9, một người hạng nhất, một người hạng nhì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận