Dịch: Hoangforever
Tất nhiên, Trương Thanh hiểu rõ chuyện “lau bàn” chỉ là cái cớ mà thôi.
Sau khi chào hỏi Tề Quyên và Lý Tố Chi xong, cậu lại đến từ biệt Tề Bình. Suýt chút nữa còn bị một đám người uống say níu lại ép uống rượu.
May nhờ có Lý Tố Chi và Tề Quyên cùng nhau giải vây, hắn mới có thể may mắn rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Từ Trân mới phản ứng lại, nhìn Tề Quyên nói:
“Bé Quyên, chuyện gì đây? Dẫn người về nhà rồi à?”
Tề Quyên bật cười ha hả, nói:
“Từ nương nương, chú say rồi đấy.”
Từ nương là ngoại hiệu của Từ Trân, bản thân hắn cũng chẳng để tâm người khác gọi mình như vậy.
Tề Bình liền giải thích:
“Bạn học cùng lớp đấy, đến từ Tây Cương, điều kiện gia đình không được tốt lắm. Bé Quyên muốn xem thử, có thể tìm cho cậu ta một công việc làm thêm hay không."
Lý Tố Chi không vui:
“Lòng tốt hóa chuyện xấu! Đã học lớp 12 rồi, giờ này mà còn làm thêm cái gì chứ?”
Tề Quyên thở dài:
“Cả năm chỉ ăn cơm trắng ở căng tin, ăn kèm rau muối mang từ nhà. Chưa từng được ăn một bữa canh nóng nào. Bố mẹ ở nhà đều bệnh nặng, thật sự rất khổ.”
Bốn Mắt kỳ quái hỏi:
"Nói một tiếng với ông ngoại cháu, tìm một công việc nhàn hạ nuôi cậu ta, chẳng phải rất đơn giản sao?"
Tề Quyên bực bội:
“Năm ngoái lớp cháu có định tổ chức một hoạt động từ thiện, suýt nữa thì cậu ta bỏ học đấy!”
Từ Trân bật cười:
“Có khí cốt.”
Người phụ nữ trang điểm đậm cười nói:
“Muốn tìm việc làm thêm thì tìm dì đây này, để dì giải quyết cho, thế nào?”
“Phụt!”
Một người đàn ông gầy gò nghe vậy thì phun cả rượu ra, vừa ho vừa cười nói:
“Chị Như, người ta nói ‘trâu già gặm cỏ non’, chị ăn kiểu này cũng dữ quá rồi đó!”
Cả đám cười rộ lên, chỉ có nụ cười của Tề Quyên là hơi nhạt đi.
Lý Tố Chi thản nhiên nói:
“Mỗi người có một số mệnh riêng, mỗi giai đoạn có nhiệm vụ riêng. Giờ điều quan trọng nhất là kỳ thi đại học. Tề Quyên, con đừng nghĩ ra mấy chủ ý lung tung nữa.”
.....
Trương Thanh bắt chuyến xe buýt cuối cùng về lại trường, vừa bước vào ký túc xá thì đã bị hai mươi cặp mắt nhìn chằm chằm vào, khiến hắn giật nảy mình.
Không đợi mọi người tra hỏi, hắn đã tự giơ tay khai báo:
“Là tớ nhờ Tề Quyên giúp tìm việc làm thêm. Tớ định làm phục vụ ở quán bar nhà cô ấy vào buổi tối. Nhưng nhà cô ấy không nhận, bảo tớ tập trung thi đại học. Tớ năn nỉ mãi cũng không được, nên mới về.”
Đám nam sinh ồn ào đoán già đoán non một hồi, cuối cùng cũng yên tâm.
“Xì, người ta nhìn một cái là biết thằng này không có ý tốt rồi, nên mới từ chối khéo thôi.”
Lý Lương lớp 12-10 cười to, nói.
“Phải đấy, ban ngày làm bạn cùng bàn còn chưa đủ à?? Ban đêm lại còn muốn theo người ta về nhà nữa?”
Châu Nham lớp 12-8 cười nửa miệng, nói.
Lưu Long – người lớn tuổi nhất trong ký túc – mặt không vui, thấy mấy lời châm chọc này có phần quá đáng.
Anh khuyên Trương Thanh:
“Lão Thất, em cũng thật sự hồ đồ rồi. Dù nhà cô ấy có đồng ý, lão sư chủ nhiệm mà biết được thì cũng sẽ bắt em nghỉ ngay thôi.”
Lão Tam Lý Cường cũng nói:
“Lão Thất, giờ đã học sinh cuối cấp rồi, khó khăn lắm thành tích của cậu mới tiến bộ vượt bậc, khổ sở chịu đựng đến hôm nay, đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái lớn."
Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ, Trương Thanh chắp tay cười nói:
“Các vị đạo nghĩa cao thượng, tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ. Không dám nghĩ tới chuyện đi làm nữa. Tan thôi, tan thôi! Sau này phát đạt rồi, xin mời chư vị đạo nghĩa cao thượng uống ba trăm ly!”
Cả đám lại bật cười, cũng không tiện châm chọc thêm, liền ai về giường nấy.
Nhưng đến hôm sau, họ bắt đầu cảm thấy gã trai đến từ Tây Bắc kia có lẽ cũng không đơn giản.
Vì sáng sớm hôm sau, Tề Quyên đích thân đến ký túc xá tìm Trương Thanh, còn mang cho cậu một gói “quà”...
Trường số 1 Giang Kinh vốn dĩ nên yên tĩnh trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, vì chuyện này mà trở nên náo nhiệt.
Câu chuyện về “chó đất Tây Bắc” và “thiên nga” lan truyền ầm ĩ . . . . . .
Mà Trương Thanh trốn tránh khắp nơi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi phiền phức.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận